Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1789: Chương 1789: Con gái tôi gả cho cậu, cậu nên đốt nhang mà tạ ơn đi




Ba mẹ hai bên và một số người thân đều chạy tới gần, mẹ của chú rể Trần Phong, vừa nhìn thấy cô dâu đang ngồi dưới đất, một nửa mặt sưng đỏ, nhìn con trai bà thì tức giận đùng đùng, vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện, bà vội vàng hỏi: “Đang yên lành thế sao lại xảy ra chuyện gì vậy?”

ba mẹ cô dâu nhìn thấy con gái mình bị đánh, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Cô dâu dướn cổ họng gào khóc: “Ba mẹ, con không kết hôn nữa, hôn lễ này không làm nữa, anh ta vì một gã chiến hữu nghèo kiết xác mà lại dám đánh con... hu hu hu...”

Ngày đại hỉ, cô dâu chú rể làm ầm ĩ, khách khứa có mặt ở đó ai nấy đều không ăn nữa, tất cả đều nhìn qua phía đó.

Du Dực và hai đứa nhỏ cũng đã nhìn thấy, Nhạc Thính Phong cầm cốc nước trắng lên uống một ngụm, thản nhiên nói: “Xem ra, hôn lễ này không thành rồi.”

Du Dực xoa xoa đầu con gái yêu: “Đúng đấy.”

Trong lòng anh có chút phiền muộn, có lẽ anh không nên tới đây.

Có điều, cô dâu này cũng thật là... quá không tốt rồi, cưới cô ta rồi sau này phiền phức sẽ càng nhiều, có lẽ, không cưới cũng là một việc tốt.

Cô dâu đang đứng trước mặt ba mẹ cô ta thêm mắm thêm muối nói, Du Dực quá đáng nhiều thế nào, nói Trần Phong khốn nạn nhiều thế nào, lại vì một gã chiến hữu cũ mà không nể mặt cô ta, xô cô ta vừa gào vừa thét, lại còn đánh cô ta.

“Ba mẹ, hai người thấy rồi đấy, mặt của con thế này đều là do anh ta đánh, hôm nay là là ngày thành hôn, trước mặt bao nhiêu người như thế này, anh ta lại đánh con... hu hu hu, thế này còn ra thể thống gì nữa, sau này há chẳng phải sẽ đánh con đến chết hay sao?”

Mẹ cô dâu chỉ Trần Phong gầm thét: “Mấy người nhà cậu rốt cuộc muốn làm cái gì, hôm nay là ngày gì? Người nhà gái chúng tôi còn đang ngồi đây này, cậu nói ra tay liền ra tay, phản rồi, sau này con gái tôi chẳng phải sẽ bị cậu ức hiếp đến chết hay sao?”

ba cô dâu cũng mắng theo: “Con gái tôi xinh đẹp trẻ trung, công việc tốt, nhân phẩm tốt, bình thường có bao nhiêu người muốn theo đuổi cưới về, gả cho một người tàn tật như cậu, cậu đã không biết cảm kích lại còn dám động tay, cậu cho rằng cậu là cái thá gì, tôi nói cho cậu biết, hôn lễ hôm nay, nhà chúng tôi không làm nữa.”

Cả nhà ông ta đều cảm thấy Trần Phong lấy được con gái yêu của ông ta đã là vận may ông trời ban cho, cảm thấy hơn người một bậc.

Cho nên lúc nói chuyện, vênh mặt hất hàm nói đến điều đó, khiến người khác thực sự rất chán ghét.

Thanh Ti nhỏ giọng nói với Du Dực: “ba, con thấy chú ấy vẫn là không nên kết hôn với cái dì đó... cả nhà dì ấy đều rất hung dữ...”

Du Dực cười, vỗ vỗ Thanh Ti: “Đúng...”

Anh vốn muốn rời khỏi đây, nhưng xảy ra chuyện này, vẫn phải xem thêm một chút, dù sao việc xảy ra cũng là vì anh.

Dù cho Trần Phong có lấy người phụ nữa kia nữa không, anh không thể để Trần Phong thiệt thòi.

ba mẹ Trần Phong nghe thấy đối phương nói con trai mình tàn tật, bọn họ cũng tức giận, nhưng hôn lễ này không thể không làm được đúng không?

Chỉ có thể nhẫn nhịn trước nói: “Sui gia, trước tiên đừng nóng vội, hôn lễ này đã làm được một nửa rồi, nào có thể không tính được, chúng ta hãy bình tĩnh lại, từ từ rồi nói...”

ba mẹ cô dâu lạnh lùng hừm một tiếng rồi nói: “Nói cái gì mà nói, còn gì để nói nữa đâu, con trai bà lợi hại quá, cả quảng trường nhiều người thế này mà còn dám đánh con gái tôi, ai biết sau này cậu ta còn có thể làm ra những việc gì nữa?”

Mẹ Trần Phong vội vàng hỏi con trai: “Trần Phong à, chuyện này rốt cuộc là thế nào, hai đứa lúc trước chẳng phải vẫn rất tốt sao?”

Gương mặt Trần Phong lộ rõ vẻ mệt mỏi suy sụp, anh ta nói: “Mẹ, con xin lỗi, hôn lễ này, con không thể làm nữa.”

Anh kết hôn, vốn là để ba mẹ yên tâm, cũng cảm thấy bản thân đã lớn tuổi rồi, nên kết hôn rồi, nên có một gia đình rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.