Nếu năm đó Tiểu Ái không mất tích, có lẽ, An Lan và Mi Mi đã đến với nhau.
Không ai biết được ý nghĩ trong lòng bà Hạ. Tô Ngưng Mi giống như tìm được chỗ dựa, hất cằm nói: “Thấy chưa, bác gái đã nói như thế mà? Đây cũng là nhà của em, anh đừng khách khí với em, nào nào, để em bế Thanh Ti.”
Tô Ngưng Mi không thể đợi được nữa, cô nuốt nước bọt, giơ tay ra với Thanh Ti.
Hạ An Lan còn chưa nói gì, đột nhiên, Nhạc Thính Phong nói: “Tiểu nha đầu... có muốn đến đây ngồi không?”
Thanh Ti chẳng nói gì, đã gật đầu ngay: “Được ạ, được ạ, con muốn ngồi với anh.”
Biểu cảm trên mặt Tô Ngưng Mi bỗng đông cứng, khoé môi giật giật, xoay đầu trừng mắt với con trai mình. Tiểu tử thối, cố ý chống đối với mẹ phải không? Không thấy mẹ sắp bế được Thanh Ti rồi sao.
Hạ An Lan liếc Nhạc Thính Phong một cái. Thằng nhóc này, ở nhà anh, lại không khách khí như thế, đừng ỷ cậu còn nhỏ tuổi, thì dám lỗ mãng trước mặt anh.
Du Dực ở một bên cũng nổi nóng, được, thằng nhãi này, ỷ cậu đã từng cứu Thanh Ti, dám ở trước mặt người làm ba này, dụ dỗ con gái của anh, thật tưởng rằng, anh không dám đánh cậu sao?
Bình thường ba mẹ vợ và anh vợ giành con gái với anh cũng thôi đi, bây giờ lại chui ra tên nhóc này, quan trọng là Thanh Ti thích cậu ta nữa chứ.
Nhiếp Thu Sính vỗ vỗ cánh tay Du Dực, dùng ánh mắt nói với anh, bảo anh đừng làm bậy.
Nhạc Thính Phong chẳng để ý những ánh mắt không chút thiện chí đang nhìn mình, đưa tay ra với Thanh Ti bảo: “Đến đây bé con.”
Thanh Ti cào cào tay của Hạ An Lan, nói: “Bác ơi, con muốn qua ngồi với anh.”
Hạ An Lan, Du Dực, Tô Ngưng Mi, lần lượt... lộ ánh mắt hung ác, nơi ánh mắt giao nhau, điện quang hỏa thạch, nhưng Nhạc Thính Phong căn bản không sợ.
Thanh Ti lúc này vẫn không biết giữa mấy người này đã bắt đầu chiến tranh không lời rồi. Cô bé chỉ muốn đến ngồi với anh thôi.
Hạ An Lan nới tay, Thanh Ti tiếp tục nói: “Bác ơi, bác bế con qua đó đi.”
Không còn cách nào, Hạ An Lan chỉ đành thả con bé xuống: “Ngoan, anh ấy là khách của nhà mình, con không được nghịch ngợm, không được làm phiền anh có biết không?”
Hạ An Lan chỉ suýt nữa thì nói thẳng, cách thằng nhóc đó xa một chút.
Nhạc Thính Phong ngồi một bên nói: “Chú Hạ, không cần phiền chú dặn dò, cháu rất thích Thanh Ti.”
Hạ An Lan... Thằng nhóc này chắc đang cố ý.
Thanh Ti ra sức gật đầu: “Dạ, bác, con biết rồi.”
Hai chân cô bé chạm đất, liền chạy đi tìm Nhạc Thính Phong: “Anh ơi...”
Nhạc Thính Phong bế Thanh Ti, nhưng cậu không để cô bé ngồi lên chân mình, mà để cô ngồi lên ghế bên cạnh.
Hành động này của cậu, khiến Hạ An Lan và Du Dực yên tâm một chút. May mà cậu không đặt cô bé ngồi lên chân mình, nếu không, họ thật sự không thể tha cho cậu.
Thanh Ti kéo tay áo Nhạc Thính Phong nói: “Anh ơi, anh thích ăn món gì? Mẹ em nấu ăn rất ngon. Anh mau ăn thử đi.”
Nhạc Thính Phong hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Thanh Ti chỉ về phía đĩa tôm nói: “Em thích ăn tôm đó.”
Nhạc Thính Phong gắp một con tôm, đặt vào cái đĩa trước mặt cô bé: “Tự em biết cách ăn không?”
“Biết.”
Nhạc Thính Phong nhìn Thanh Ti đưa đôi bàn tay bé nhỏ ra bóc tôm, cậu chau mày, giữ chặt tay cô bé: “Thôi, để anh bóc cho em.”
Thế là, Tô Ngưng Mi mở to mắt nhìn con trai mình, cái thằng ngay cả con tôm của mình cũng chẳng chịu tự bóc, nay lại cầm một con tôm, bóc đầu, bóc vỏ tôm, lấy đường chỉ máu, sau đó đút vào miệng Thanh Ti.
...