Thanh Ti há miệng, một miếng hết cả con tôm: “Cảm ơn anh... Anh bóc tôm thật lợi hại!”
Nhạc Thính Phong: “Em muốn ăn nữa không?”
“Có, có ạ!”
Thế là, Nhạc Thính Phong mặt lại chẳng chút biểu cảm cầm một con khác lên.
Tô Ngưng Mi bất ngờ, miệng ngày càng mở to hơn, đây chẳng phải là con trai cô.
Con trai cô là một người ưa sạch sẽ. Nó không thích động vào bất cứ thứ gì dính dính, dù cho đeo bao tay ăn tôm cũng rất miễn cưỡng. Nhưng, ai ngờ, nó lại chủ động bóc tôm cho người khác.
Trong lòng Tô Ngưng Mi không kìm được chua xót, người làm mẹ như cô còn chưa từng được ăn tôm do con trai mình bóc.
Nhưng, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Thanh Ti, cô cảm thấy cũng có thể hiểu được.
Đứa con ngang bướng này, cuối cùng gặp được một người có thể khiến nó không nổi nóng.
Hạ An Lan thấy Tô Ngưng Mi cứ nhìn chằm chằm Nhạc Thính Phong, nói: “Sao em không ăn đi?”
Tô Ngưng Mi hoàn hồn: “Em... Cuối cùng hôm nay em đã được mở rộng tầm mắt rồi.”
Nhìn thấy con trai mình hoàn toàn khác trước, đúng là, quá hiếm thấy mà.
“Ăn cơm trước đi.” Hạ An Lan rất tự nhiên gắp một đũa thức ăn cho Tô Ngưng Mi.
Ông bà Hạ nhìn thấy, hai người đưa mắt nhìn nhau, không nói thành lời.
Con trai của họ họ hiểu hơn ai hết, gắp thức ăn cử chỉ thân thiết như thế, Hạ An Lan chỉ làm với người trong nhà mà thôi, trước giờ chưa từng gắp cho người khác.
Bữa cơm này cũng xem như rất náo nhiệt, dù sao cũng đông người. Lúc mới bắt đầu có chút ngượng nghịu, nhưng anh cả Tô gia, Hạ An Lan và Du Dực sau khi uống vài ly rượu đã dần cởi mở hơn.
Ngoài lúc ngồi trên bàn ăn, mấy người luôn chú ý xem Nhạc Thính Phong đang làm gì, thời gian còn lại đều rất hòa nhã.
Suốt bữa ăn từ đầu đến cuối, bà Hạ và Tô Ngưng Mi nói về việc gia đình, nói mãi nói mãi lại nói đến việc hôn sự.
Bà không biết tình hình gia đình Tô Ngưng Mi, nên hỏi cô: “Mi Mi chồng của con đang ở đâu, cũng ở Tô Thành à?”
Tô Ngưng Mi dừng đũa, nét mặt thoáng chút ngượng nghịu, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại. Cô cười nói: “Cháu... gả đến Lạc Thành, bình thường phần lớn thời gian đều ở Lạc Thành, cuối năm ngày lễ có khi mới trở về Tô Thành.”
Những chuyện buồn trong nhà cô, cô không muốn kể với người khác, nói xong, nhiều nhất là đổi lại ánh mắt đồng cảm, chứ chẳng có gì khác.
Hạ An Lan rất giỏi nắm bắt từng biểu cảm nhỏ nhặt trên mặt người khác. Vừa nãy Tô Ngưng Mi thay đổi biểu cảm chớp nhoáng, anh đều thấy cả.
Anh không nói gì, từ biểu cảm của cô, anh cảm thấy, gia đình cô hình như không được hạnh phúc như thế. Cách cô trả lời không phải chồng cô đang ở đâu, mà là cô được gả đến nơi nào. Trong lời nói của cô, không nhắc đến chồng mình một tiếng.
Bà Hạ còn chưa hay biết gì, bà càng nói chuyện với Tô Ngưng Mi càng thích cô, thích sự đơn giản, thuần khiết của cô.
Trong lòng bà tiếc nuối, con trai mình ưu tú như thế, nhưng lại không thể cưới Tô Ngưng Mi.
Có lẽ vì nguyên nhân này, nên, bà Hạ mới muốn biết thêm, tình hình hôn nhân của Tô Ngưng Mi.
“Lạc Thành à? Đúng là gả đi rất xa, vậy lần này không đến đây cùng chồng cháu sau?”
Tô Ngưng Mi cúi đầu, “Vâng, anh ấy không đến.”
Hơn nữa cả đời cũng sẽ không đến, cô mãi mãi không muốn để Nhạc Bằng Trình bước vào cửa Tô gia.
“Vậy cậu ấy làm nghề gì?”
Tô Ngưng Mi hỗn loạn nhét một đũa thức ăn vào miệng, cũng chẳng xem đó là gì, cúi gầm mặt, lý nhí nói: “Trước đây thì làm ăn, bây giờ, làm gì cũng không biế