Cô Ngô thuận miệng nói một câu: “Một người có giáo dục đàng hoàng sẽ không bao giờ tùy ý ngắt lời khác.”
Khuôn mặt của mẹ cô bé cán sự học tâp lại càng đỏ ửng, chỉ có thể cười ngại ngùng.
Cô Ngô cũng không nhìn cô ta, tiếp tục nói: “Nhạc Thính Phong đạt điểm tuyệt đối, điều này quả thưc khiến nhiều người không thể tin nổi, nếu là tôi trước đây thì nhất định cũng sẽ không tin thằng bé, nhưng bản thân tôi hôm qua khi nghe được tin tức này thì không có dù chỉ một chút nghi ngờ, tôi tin cậu bé, các thầy cô giáo ở trường cũng tin cậu ấy bởi đáp án chỉ có một mình thầy giáo Toán học biết. Toàn bộ ban chỉ có một mình Nhạc Thính Phong đạt điểm tối đa, chị nói rằng cậu bé đi chép bài người khác ư? Nhạc Thính Phong chép bài ai được chứ?”
Nói rồi, cô liếc mắt nhìn mẹ cô bé cán sự học tập đang muốn nói lại thôi kia, nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Tôi biết, mọi người nhất định là có suy nghĩ giống như bọn trẻ hôm qua, đều cho rằng không tìm được chứng cớ là vì Nhạc Thính Phong đã dùng thủ đoạn chép bài vô cùng cao siêu. Nhưng đây thật sự là chuyện vô cùng sai lầm, nhất là khi nghi ngờ một đứa trẻ đang nỗ lực học tập để trở thành người tốt. Các người có biết chuyện này tàn nhẫn và vô đạo đức thế nào không?”
“Các người nói Nhạc Thính Phong chép bài nhưng các người căn bản không biết thằng bé này thông minh cỡ nào, bản thân tôi cũng không hề nghi ngờ chuyện cậu ta chính là thần đồng đâu.”
Mẹ cô bé uỷ viên học tập bĩu môi nói: “Cho dù nó là thiên tài đi chăng nữa, nhưng thành tích học tập trước đây của nó...”
“Thành tích trước đây thì sao? Chỉ cần cậu bé cố gắng thì nhất định sẽ đạt được thành tích tốt, nếu không thì tại sao trên đời lại có sự khác biệt giữa thiên tài và người thường chứ, chỉ cần là thiên tài và có sự cố gắng thì trên đời nhất định sẽ không có chuyện nào mà cậu bé không thể làm.” Cô Ngô vốn chỉ muốn làm rõ tình huống một chút nhưng chính bản thân cô cũng không ngờ, nói tới nói lui lại thành mình nói giúp Nhạc Thính Phong thế này.
Bản thân cô cũng vô cùng tức giận với tình huống ngày hôm qua. Nhạc Thính Phong đột nhiên thay đổi thái độ, chịu cải tà quy chính, cố gắng học hành, thân làm chủ nhiệm lớp, cô coi như có công lao không nhỏ đâu, thành tích của Nhạc Thính Phong đạt được thế này, so với hết thảy mọi người, cô là người kiêu ngạo hơn cả.
Giờ đây niềm kiêu ngạo của bản thân mình lại bị người khác nghi ngờ, làm sao cô có thể không tức giận chứ?
Mẹ của cô bé cán sự học tập thấy thái độ của Cô Ngô rõ ràng như vậy thì cười lạnh: “Cô Ngô đã khẳng định thành tích của Nhạc Thính Phong là chính xác ư? Đã thế thì cô còn nói chuyện với chúng tôi làm gì khi mà ngay cả quyền được nghi ngờ cô cũng không cho chúng tôi?”
Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn cha con Nhạc Thính Phong - Hạ An Lan, kỳ kỳ quái quái nói: “Giờ là kẻ có tiền thật là tốt, mặc kệ học tập có yếu kém thế nào đều có thể lấy điểm tối đa...”
Ý tứ trong lời nói của cô ta vô cùng rõ ràng, cô ta cho rằng điểm tuyệt đối mà Nhạc Thính Phong giành được kia là vì trong nhà cậu ta có tiền nên mới có thể mua chuộc được thầy giáo.
Cha cậu bé còn lại cũng nói theo đầy chua chát: “Đúng vây,nếu Cô Ngô đã chắc chắn như vậy thì còn giải thích với chúng tôi làm gì. Các người cứ trực tiếp phát giấy khen cho nó là được rồi. Các cuộc thi từ nay về sau, mọi người cũng không cần phải tham gia nữa, dù sao đi nữa thì danh hiệu hạng nhất đều do điều động nội bộ hêt rồi còn gì.”
Hạ An Lan tủm tỉm cười nói: “Lời vừa rồi của anh chị thật ra cũng đã nhắc nhở tôi đó. Đúng vậy, nhà của chúng tôi nếu đã có tiền như thế, vậy những kẻ mà con trai tôi không vừa mắt thì nên để chúng cút đi, phải không con trai?”
Nhạc Thính Phong đứng cạnh anh, thản nhiên gật đầu.
Cậu cảm thấy đề nghị này của Hạ An Lan quả thực không tồi. Nhà bọn họ cúng cho cái trường này nhiều tiền như vậy thì vì sao cậu không để bản thân được thoải mái hơn một chút chứ.
Cha con bọn họ, người xướng kẻ hoạ vô cùng ăn ý khiến nhị vị phụ huynh kia tức giận đến nỗi mặt mũi tái xanh tái xám.
“Các người... Các người không cần phải ức hiếp người khác như vậy...”
“Đúng rồi, rốt cuộc mấy người đã nhận ra rồi sao, đây chính là bắt nạt các người không có tiền đó, thế nào? Tức giận sao? Nhưng tiếc quá, có tức giận cũng vô dụng thôi.”