Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1073: Chương 1073: Lần sau, tôi sẽ phế bỏ tay cậu ta




Lời này của Hạ An Lan quả thực vô cùng gợi đòn, chỉ cần là người hơi nóng tính một chút mà nghe được những lời này của anh ta, phỏng chừng tất cả đều muốn xông vào giết chết anh ta rồi, quả thật là, cmn không biết xấu hổ mà.

Cô Ngô sợ bọn họ lại tiếp tục làm loạn nên vội vàng tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở: “Vừa nãy có chút lạc đề, nhưng hẳn là mọi người cũng hiểu được điểm trọng yếu nhất rồi, Nhạc Thính Phong không hề sao chép bài của bất cứ ai. Tôi tin tưởng đó là thành tích thực sự của cậu bé. Tôi cũng biết rằng kỳ tích thường rất khó khiến người ta tin tưởng nhưng tôi tin. Thời gian sẽ chậm rãi chứng minh, tất cả thành tích mà Nhạc Thính Phong đạt được đều là sự thật, là tài năng của cậu bé.”

“Ngày hôm qua trong ban đã náo loạn một lần, chính là do con trai con gái của hai vị cầm đầu. Hôm nay tất cả sách vở của Nhạc Thính Phong đều bị người khác vẽ lung tung vào, tôi cảm thấy đây không phải chỉ là một trò đùa nghịch của trẻ con mà đã trở thành hành vi quá khích rồi. Tất cả những em học sinh có can dự đều đã thừa nhận, trước mắt bọn họ vẫn đang chịu phạt bên ngoài cửa lớp đấy...”

“Vậy cũng không thể chứng minh...”

Cô Ngô nhấc tay: “Hai vị đừng quá nóng vội, chuyện tôi muốn nói với hai vị chính là, không phải tôi hoài nghi chuyện này là do con trai con gái của hai vị làm, mà là... Sự thật, những người tham dự chuyện này không phải chỉ một, hai người mà là toàn bộ học sinh trong ban, tất cả các em ấy đều đã thừa nhận, chẳng lẽ điều này cũng không đáng tin sao? Rốt cuộc có phải con cái của hai vị làm hay không, hai đứa là người rõ ràng nhất, còn chuyện có thừa nhận hay không là do bọn chúng. 12 tuổi cũng không phải là nhỏ bé gì nữa, nếu đã làm sai mà ngay cả dũng khí thừa nhận sai lầm cũng không có, vậy thì chỉ có thể nói rằng tôi làm giáo viên thất trách, bởi vì tôi đã không dạy dỗ được bọn chúng, không thể khiến bọn chúng hiểu ra rằng: thành tích học tập không phải là tất cả, làm thế nào để nên người mới là chuyện quan trọng nhất.”

Lời này khác nào giáng mất bạt tai thẳng vào mặt nhị vị phụ huynh kia. Giáo viên của con mình tự trách rằng mình không dạy dỗ được con cái họ, khác nào nói thẳng ra rằng các người dường như cũng không dạy dỗ được con cái mình.

Cha của cậu bé kia bị nói đến nỗi không nhịn nổi nữa: “Được, được lắm, cho dù là con trai tôi... Là do con trai tôi làm, nhưng nó cũng không thể đối xử với thằng bé như vậy....”

Cô Ngô liếc mắt nhìn con rùa trên mặt cậu bé kia: “Quả thật là Nhạc Thính Phong đã làm hơi quá, nhưng mà, đối với một đứa nhỏ mà nói, không lẽ nó không nên phẫn nộ, không nên phản ứng lại hay sao?”

Cha cậu bé kia liếc mắt nhìn Nhạc Thính Phong: “Nhưng mà... Nó hoàn toàn có thể tìm thầy giáo để thầy đến xử lý giúp nó cơ mà? Sách vở bị viết lên vài dòng thôi mà, cũng đâu phải chuyện gì to tát lắm, cùng lắm thì chúng tôi mua bộ mới cho nó, nhưng con trai tôi lại bị nó đè ra đất, vẽ hình con rùa lên mặt trước mặt bao nhiêu người như vậy, còn bị nó đốt sách vở nữa, đây là đả kích rất lớn đối với lòng tự trọng của một cậu bé. So ra thì vẫn là con trai tôi bị hại cơ mà, chúng tôi sẽ không yêu cầu cái gì gọi là bồi thường tổn thất tinh thần nhưng mà Nhạc Thính Phong nhất định phải xin lỗi con trai tôi trước toàn ban.”

Lần này không chờ những người khác lên tiếng, Nhạc Thính Phong mặt không đổi sắc nói: “Chú nói không sai, tôi quả thực không nên đối xử với con trai chú như vậy. Lẽ ra, tôi nên trực tiếp phế bỏ cánh tay của cậu ta, để từ nay về sau cậu ta sẽ không tiếp tục tái phạm.

Mọi người không nói nổi câu nào...

Cô Ngô đen mặt, thằng nhóc này, chú mày không thể không nói những lời lưu manh như vậy sao?

Tuy rằng vùng lên nói vậy quả thực là vô cùng hả giận nhưng mà xem chừng nhị vị phụ huynh sẽ mượn cơ hội mà gây sự thêm cho xem.

Cha cậu bé kia tức giận đến nỗi mặt mũi vặn vẹo: “Mày, mày... Các người nghe thấy chưa, đây còn gọi là tiếng người ư? Côn đồ trên đường cũng không to mồm được như nó. Tốt thôi, mày cứ thử đến đây phế cánh tay con tao xem, thử xem? Đây là con trai anh, nếu anh còn mặc kệ nó không thèm quản, nó mới có tí tuổi đầu đã cuồng vọng thế này thì sau này lớn lên, không chừng giết người, phóng hoả, chuyện gì nó cũng có thể làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.