So với giọng của ba Mạnh Văn Triết, giọng của Hạ lão gia không lớn, không thể nào so được, nhưng mà...
Hạ lão gia cả đầu bạc trắng nhưng tinh thần phấn chấn đứng đó, hé miệng nói vài lời nhưng lại thể hiện ra một cỗ khí phách khiến người khác không dám khinh thường, thậm chí còn không cả dám nhìn thẳng vào ông.
Khi đứng cùng một chỗ với ông cụ, ba Mạnh Văn Triết càng kêu gào lợi hại thì càng khiến người ta nghĩ rằng hắn ta cố tình gây sự, đồng thời cũng là hắn ta đang sợ hãi không thôi.
Ba của Mạnh Văn Triết còn đang sững sờ, lời nói vừa rồi của ông cụ khiến hắn ta nhất thời không tiêu hoá nổi.
Lúc Hạ lão gia nói những lời kia, ánh mắt, khí thế trên người đều khiến ba của Mạnh Văn Triết không dám nhìn thẳng, thậm chí còn giống như bị vật nặng đè nén khiến hắn ta không thể ngẩng đầu lên được. Theo bản năng, hắn ta có cảm giác muốn lùi bước. Hắn bỗng nhiên có chút lo lắng, gia đình này liệu có phải thật sự đáng gờm không?
Cẩn thận xem xét mấy người trước mắt, bà cụ thì bị liệt, cô vợ thì đang mang bầu, ông cụ thì già, thêm hai đứa nhỏ nhưng một đứa cùng lắm 8 tuổi, đứa còn lại cũng chỉ 12 tuổi.
Toàn gia này thật sự sang quý sao? Nhìn thế nào cũng không giống đâu. Giống như vợ hắn, ngày thường quần áo, trang sức trên người có thứ gì không phải là đồ giá trị, xa xỉ chứ. Hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt được rồi.
Nhưng mấy người trước mặt này, cô vợ đang mang thai thì có bộ dạng vô cùng xinh đẹp khiến hắn nhìn thôi cũng thấy tâm tư ngứa ngáy. Nhưng phục trang của cô ta cũng chẳng phải là đồ đặc biệt xa xỉ, đáng giá gì cho cam, lại thêm nữa là trên người một chút trang sức cũng không có. Vậy xem ra người đàn ông của cô ta đối với cô ta cũng chỉ bình thường thôi.
Hơn nữa, trước khi hắn đến gây chuyện đã hỏi thăm qua, nghe nói đây là một hộ gia đình mới chuyển tới, cũng chưa thân thiết với những gia đình khác. Hình như bọn họ là họ “Du” thì phải? Theo như hắn dự đoán thì nhà này hẳn là nhà giàu mới nổi, đến tiểu khu này mua phòng ốc, cũng không phải gia đình dòng dõi gì cho cam.
Ba của Mạnh Văn Triết tự động viên bản thân, ở thủ đô này, bọn họ là Mạnh gia, ai dám không cho bọn họ ba phần mặt mũi chứ, những người này thì tính là gì? Dám đánh con trai của hắn sao?
Còn lão già này, hẳn là tám chín phần mười là cố tình doạ hắn mà thôi, hắn cũng không phải là người dễ dàng bị người khác doạ dẫm như vậy đâu.
Suy nghĩ như vậy, ba của Mạnh Văn Triết trong nháy mắt lấy lại dáng vẻ bệ vệ, kiêu ngạo mãnh liệt lúc nãy.
Hắn nhìn Hạ lão gia, khinh thường cười cười: “Ái bà, lão già, ông xem ra đúng là không sợ chết mà. Lão không ra ngoài mà hỏi thăm xem ở thủ đô này, Mạnh gia chúng ta có địa vị gì. Chỉ bằng nhà các người mà muốn đấu với nhà chúng tôi ư? Mẹ nó, muốn chết à?”
Hắn đem Hạ lão gia đánh giá một lần, hèn mọn nói: “Ông đây coi như nhìn vào chuyện nhà các người toàn người già yếu nên cho các người thêm một cơ hội, bảo thằng nhóc kia, còn có con bé kia nữa, quỳ ở trước cửa nhà chúng ta, xin lỗi con trai tôi, tự vả 100 cái vào mặt...”
Nhiếp Thu Sính không muốn để ba mẹ mình già rồi mà còn phải ra mặt, cô bước lên phía trước nửa biết, mỉm cười nói: “Chuyện này nếu không làm thì sao?”
Ba Mạnh Văn Triết thấy Nhiếp Thu Sính mặc dù bụng lớn nhưng bộ dạng lại thuỳ mị, phong tình, ít người sánh kịp. Hắn từng này tuổi đầu, tuy rằng từng có không ít đàn bà nhưng chưa từng gặp được người nào xinh đẹp thế này.
Không phải chỉ là vẻ mặt xinh đẹp mà là từ trong ra ngoài, toàn thân cao thấp, thậm chí mỗi sợ tóc đều tỏa ra hơi thở mê người, mỗi cái giơ tay, nhấc chân đều đẹp tự nhiên đến mức phong tình vạn chủng.
Nhìn cô, trong lòng ba Mạnh Văn Triết không khỏi nảy sinh tà niệm.