Hạ lão gia vừa dứt lời, ba của Mạnh Văn Triết mới nhớ ra rằng bọn họ tới đây để tìm thằng nhóc hỗn xược dám đánh con trai hắn. Theo cách xử lý thông thường của bọn họ đối với chuyện này là cho thằng nhóc kia một trận chết khiếp rồi mới yêu cầu bồi thường tiền.
Ba của Mạnh Văn Triết kỳ thật là người vô cùng tiểu nhân. Trước kia khi hắn ta dẫn người đi gây sự, cho tới bây giờ cũng chưa từng tự mình động thủ mà luôn ép buộc ba mẹ đối phương ra tay. Hắn ta rất thích nhìn cảnh ba mẹ đối phương không còn cách nào khác để kết thúc chuyện này, buộc phải tự mình động thủ, cắn răng đánh con mình.
Loại cảm giác khi nhìn ba mẹ người khác tự mình ra tay đánh con cái của họ đối với ba của Mạnh Văn Triết mà nói, vô cùng thích thú. Đó là thời điểm mà hắn cảm thấy nhà mình là lợi hại nhất, không ai có thể hơn được nhà bọn họ.
Hôm nay cũng vậy, hắn muốn nhìn thấy thằng nhóc đánh con trai mình bị chính ba mẹ nó đánh cho tàn phế, bằng không hắn sẽ không từ bỏ ý định.
Ba của Mạnh Văn Triết bỗng chăm chú nhìn vào Nhạc Thính Phong, mắng: “Mày chính là thằng nhóc lưu manh dám đánh con trai tao, đúng không?”
Nhạc Thính Phong thản nhiên nói: “Nếu hỏi ai là người vừa ra tay đánh con trai chú thì đó là tôi, còn về chuyện lưu manh thì xin lỗi, hiện giờ tôi chỉ nhìn thấy một đám chó điên chứ không thấy lưu manh nào ở đây cả.”
Nhiếp Thu Sính nghe Nhạc Thính Phong nói vậy thì không nhịn được mà cười khẽ. Cô thấy Nhạc Thính Phong bước lên phía trước, chủ động đứng chắn trước người cô và Thanh Ti, hoàn toàn không có cái gì gọi là sợ hãi. Biểu hiện của thằng bé rõ ràng là một đứa nhỏ có trách nhiệm, dám làm dám chịu. Giờ thằng bé vẫn còn rất nhỏ, đợi nó lớn hơn một chút thì chắc hẳn thằng bé thật sự có thể vì Thanh Ti mà che mưa che gió.
Ba cả Mạnh Văn Triết làm sao lại không hiểu Nhạc Thính Phong đang mắng bọn họ là chó điên chứ. Hắn chỉ vào Nhạc Thính Phong mà mắng: “Mày... Thằng nhóc xấu xa này, vẫn còn dám thái độ à? Hôm nay tao sẽ cho mày nhận thức được rằng, ai mới là thổ địa ở nơi này!”
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Được, tôi đây cũng muốn biết xem ở nơi này, ngoài chính phủ thì lời của chú có bao nhiêu giá trị đó.”
Vẻ mặt của ba Mạnh Văn Triết vô cùng dữ tợn, hung hăng trừng mắt nhìn Nhạc Thính Phong, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thu Sính, nói: “Xem ra cô chính là mẹ của thằng nhóc này. Con trai cô tốt xấu gì cũng đã lớn như vậy, lại ỷ vào chuyện nhà đông người mà bắt nạt con trai tôi, rốt cuộc nó có được giáo dục không đó? Các người dạy dỗ con mình thành như thế à, hừ... Hay nó là thằng nhãi con có mẹ sinh nhưng không có ba dưỡng hả?”
Ba của Mạnh Văn Triết nhìn cả nhà bọn họ thấy không một ai có sức chiến đấu nên mới dám nói chuyện kiêu ngạo như vậy.
Sắc mặt Nhiếp Thu Sính trở nên vô cùng khó coi, đang muốn trả lời thì Nhạc Thính Phong đã nói: “Thật xin lỗi, lần này ông tìm nhầm người rồi. Ba mẹ tôi đang đi công tác ở bên ngoài. Nếu ông muốn tìm bọn họ thì cứ đi Hải Thành. Tôi có thể nói địa chỉ và số điện thoại của họ cho ông, ông thích tìm bọn họ ầm ĩ thế nào thì tuỳ.”
“Về chuyện ông nói tôi vô giáo dục thì xin lỗi, tôi chỉ có thể nói thế này, tôi đánh con ông là vì nó đáng bị ăn đòn. Nếu hiện tại ông dám dẫn nó đến trước mặt tôi, nếu có ý không tốt... Tôi sẽ bẻ từng cái, từng cái răng của xuống đó.”
“Mày mày... Thằng súc sinh, mày dám làm phản hả... Hôm nay tao muốn xem xem miệng mày cứng thế nào.” Nói rồi hắn vung tay: “Các người lên cho ta, lập tức phát nát nhà bọn họ cho tao.”
Hạ lão gia cười lạnh một tiếng: “Cậu có thể tùy tiện đập phá, nhưng trước hết tôi nói cho cậu biết, nếu các cậu dám đập nhà tôi thì tôi sẽ khiến Mạnh gia các cậu không có đất dung thân ở thủ đô này.”