Nhạc Thính Phong thấy ngoài cửa có một đám người xông tới, ngoài ba mẹ của Mạnh Văn Triết thì còn có những người khác đang chậm rãi xông đến, giống như muốn đến đây đập phá nhà bọn họ vậy.
Kỳ thật, thứ mà bọn họ phá là cổng nhà và hàng rào nhà cậu.
Hạ lão gia lại vô cùng bình tĩnh: “Không cần vội vã, cứ để cho bọn họ đập phá trước đã, dù sao sau này bọn họ cũng sẽ chính là người phải bồi thường thôi.”
Chỉ cần ông nói một tiếng với bên vật tư mà thôi, bản thân ông cũng không hề sợ hãi, chẳng qua là ông lo lắng mấy kẻ không có đầu óc đó sẽ xông tới làm bị thương vợ con và các cháu của ông.
Nhất là Tiểu Ái, hiện tại con bé còn đang mang thai, nếu có sai lầm gì xảy ra thì ông có hối hận cũng không kịp.
Không lâu sau có một số bảo vệ chạy đến, ngăn cản những người đó lại, phòng quản lý vật tư cũng tới, hy vọng đám người đó có thể bình tĩnh lại, nếu có chuyện gì thì cứ từ từ trao đổi với nhau.
Nhưng ba mẹ Mạnh Văn Triết kia rõ ràng không phải là người bình tĩnh phân biệt rõ thị phi, trắng đen phải trái, bằng không bọn họ đã không nuôi con mình thành bộ dạng heo xấu xí thế kia.
Ba của Mạnh Văn Triết chỉ vào người của phòng vật tư: “Làm sao tôi có thể bình tĩnh được hả, con trai tôi bây giờ vẫn còn đang đông cứng cả mặt, toàn bộ khuôn mặt lạnh như băng, trên người cũng đỏ ửng. Từ khi nó sinh ra đến giờ, làm gì có ai dám để nó chịu uất ức như thế chứ. Còn bọn họ thì sao, một lũ giống như rùa đen rụt đầu rụt cổ trốn ở bên trong, không được...”
Nói xong anh ta lại gọi Nhạc Thính Phong: “Các người đừng tưởng rằng bắt chước rùa đen rụt đầu rụt cổ là tôi sẽ không xử lý đước các người, trừ phi cả đời này các người không bước ra khỏi cửa, trơ mắt nhìn tôi đạp phá sân nhà các người, để tôi phá...”
Dứt lời, anh ta ra lệnh một tiếng, đám người do anh ta gọi tới giống như xã hội đen, đạp đổ toàn bộ cổng, cửa sắt, hàng rào nhà Thanh Ti.
Các nhân viên an ninh có muốn ngăn cản nhưng lại chưa nghĩ ra biện pháp nào, chờ đến khi bọn họ đạp đổ cổng rồi như ong vỡ tồi tràn vào trong sân.
Đứng ở trong nhà, Nhạc Thính Phong trơ mắt nhìn bọn họ đạp cổng nhà vọt vào, may mà hôm qua trời đổ tuyết, ngoài con đường nhỏ nối với bên ngoài đã được dọn dẹp sạch sẽ thì tất cả đều được tuyết trắng bao phủ, dù bọn họ muốn đập phá cũng khó mà ra tay được.
Nhưng Nhạc Thính Phong nghe thấy tiếng mấy kẻ đó la hét giống như muốn đập nát hai người tuyết mà cậu làm lúc sáng.
“Không được, cháu không thể để bọn họ phá hai người tuyết kia được.”
Nhạc Thính Phong mở cửa muốn xông ra ngoài thì Hạ lão gia cậu lại: “Đừng nóng vội, đi, chúng ta ra ngoài, mặc thêm quần áo vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Trong nhà này chỉ có Hạ lão gia và Nhạc Thính Phong là đàn ông. Cậu vội vàng mang một chiếc khăn choàng lông dê đến cho Hạ lão phu nhân, khoác lên người bà rồi đẩy bà ra ngoài.
Cửa mở, người một nhà bọn họ chậm rãi đi ra, đám người do ba của Mạnh Văn Triết mang tới nhìn thấy già trẻ nhà bọn họ thì sửng sốt một chút. Người nhà bọn họ tuy rằng yếu ớt nhưng nếu thực sự động thủ, nếu gây ra sai lầm gì, để bọn họ báo cảnh sát thì người không hay ho chính là bọn hắn đó.
Hạ lão gia đứng đầu, cười nói: “Nhà chúng tôi đi ra rồi đó, hai người tuyết này là do bọn trẻ nhà chúng tôi vất vả cả buổi sáng mới đắp ra được, tốt nhất là đừng phá nó. Nếu có chuyện gì, các người cứ nói với ta đi.”
Vẻ mặt của ba Mạnh Văn Triết đầy khinh thường, đánh giá Hạ lão gia một phen từ trên xuống dưới: “Là ông...”
Hạ lão gia hỏi: “Mấy thứ kia đều là do cậu bảo bọn họ đập hả?”
Ba của Mạnh Văn Triết hừ lạnh một tiếng: “Lão già kia, là tôi làm đó, thì sao? Ông đừng có cậy mình già cả mà cho rằng tôi không dám động thủ với ông.”
Hắn ta nói với mấy người sau lừng: “Hôm nay không ai được hạ thủ lưu tình, đánh lão già đó cho tôi.”
Hạ lão gia cười đạm mạc: “bà, còn cố gắng hoành hành thế nữa đó. Nhiều năm rồi tôi chưa từng thấy kẻ nào dám hoành hành như cậu... Cậu đây là không muốn thương lượng, chỉ muốn đánh phải không?”