Tuy rằng hắn thật sự rất đau lòng, rất tự trách bản thân, nhưng nếu thật sự gọi cảnh sát, thì hắn... Vẫn còn ít nhiều do dự,
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn... Chuyện này, gia đình chúng tôi sẽ xử lý, mong anh dùng hết sức để cứu chữa cho ba tôi, xin anh...”
Bác sĩ gật đầu: “Trị bệnh cứu người là trách nhiệm của chúng tôi.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Lộ Hướng Đông quay người lại thấy Lộ Tu Triệt đang cầm di động đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lùng, không biêt đã đứng đó từ bao giờ.
“Con... Tiểu Triệt, sao con lại quay lại đây rồi, không phải con đi học sao? Con đứng đây bao lâu rồi?”
Lộ Tu Triệt không hề nhúc nhích: “Không lâu... Nhưng mà, cái gì nên nghe, tôi đều nghe được rồi.”
Lộ Hướng Đông nhất thời không biết nên nói gì: “Tiểu Triệt, con... Vậy con...”
Lộ Tu Triệt cắt đứt lời Lộ Hướng Đông: “Dư Viễn Phàm làm chuyện này, không còn gì nghi ngờ nữa cả. Ba, rõ ràng là ba cũng biết vậy. Ba là người lớn, hẳn còn rõ ràng hơn tôi nhiều, lần này nó đầu độc ông nội có phải cao minh hay không?”
Lần đầu độc này phải nói là không hề cao minh chút nào, thậm chí còn phải nói là rất ngu ngốc, nhưng mà, lại vô cùng hữu hiệu.
Dư Viễn Phàm làm chuyện này, nhưng nó mới chỉ là một đứa trẻ, còn chưa đến 16 tuổi, vẫn còn đang vị thành niên, nó hại chính ông nội mình, cho dù ba ruột nó có biết, cũng không nhất định báo cảnh sát chuyện này.
Lộ Hướng Đông lo lắng chính là chuyện này, Lộ Tu Triệt đã biết chuyện, vậy thì không dễ xử lý rồi, hắn nói: “Tiểu Triệt, chuyện này, chúng ta... Chúng ta trước hết không cần vội, có lẽ, sự tình không giống với tưởng tượng của chúng ta đâu.”
Lộ Hướng Đông đương nhiên là giận Dư Viễn Phàm, nó là con trai của hắn, nhưng hắn cảm thấy nó biến thành dạng này không phải là không quan hệ gì với hắn.
Hơn nữa, hiện giờ tuổi thằng bé vẫn còn nhỏ, nếu vì chuyện này mà trở thành tội phạm thiếu niên, vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?
Cuộc đời của thằng bé sẽ bị phá huỷ mất?
Cho nên, Lộ Hướng Đông chần chừ. Hắn lo lắng, hắn hy vọng chuyện này tốt nhất là không cần phải kinh động đến cảnh sát.
Đương nhiên là hắn cũng sẽ không mặc kệ, Dư Mộng Nhân cũng được, Dư Viễn Phàm cũng tốt, cả đời này, bọn họ tuyệt đối sẽ không thể bước chân vào nhà họ Lộ, hắn sẽ đưa bọn họ rời khỏi thủ đô, để hai mẹ con họ cả đời này cũng không có cơ hội trở về.
Lộ Tu Triệt cười lạnh nói: “Cho nên... Ba cảm thấy rằng do dù nó hại chính ông ruột của mình, cho dù ông nội tôi nằm trong kia có thể chết bất cứ lúc nào thì ông cũng sẽ không gọi cảnh sát, đúng không?”
Lộ Hướng Đông muốn trấn an Lộ Tu Triệt: “Tiểu Triệt, con đừng vội, ta cần cân nhắc... Ta thật sự cần suy xét kỹ càng...”
Lộ Tu Triệt mỉa mai: “Không sao, ông không cần cân nhắc làm gì, tôi đã quyết định thay ông rồi.”
“Cái gì?” Lộ Hướng Đông sửng sốt.
Lộ Tu Triệt nói: “Tôi đã gọi điện thoại báo cảnh sát rồi.”
“Mày... Mày...”
Lộ Tu Triệt chỉ biết rằng Lộ Hướng Đông nhất định sẽ không báo cảnh sát, vậy nên cậu tự báo.
Lộ Hướng Đông sốt ruột nói: “Sao con lại có thể...”
“Ba, cảnh sát sẽ tới nhanh thôi, nếu ba không muốn phạm tội đồng lõa, che giấu thì từ giờ trở đi, nên quyết đoán, nên nói cái gì, làm cái gì, hẳn là ba hiểu được.”
Lộ Tu Triệt xoay người rời đi, cảnh sát rất nhanh đã tới bệnh viện rồi vào nhà bọn họ.
Cậu gọi điện thoại về nhà: “Ly nước mà hồi sáng ông nội uống lúc gặp Dư Viễn Phàm đã dọn đi chưa?”
Cô giúp việc vội nói: “Nước trà bên trong đều đổ hết rồi, nhưng mà vẫn chưa kịp thu dọn, bởi khi ấy ông cụ vừa xảy ra chuyện, tất cả mọi người rất lo lắng nên đã quên mất, tôi lập tức đi thu dọn ạ.”
Lộ Tu Triệt lập tức nói: “Không được động vào, chén nước kia không ai được động vào cả, giữ nguyên đó cho tôi, đó là chứng cứ.”