Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1395: Chương 1395: Em ấy không thân với tớ, không lẽ thân với cậu sao?




“Ai nói không phải chứ. Ban đầu tôi còn sợ thiếu gia lớn lên sẽ lệch lạc, nhưng không ngờ thiếu gia có thể trở nên tốt như thế. Quả là bà chủ phù hộ, để thiếu gia quen biết một người bạn tốt như thế.”

“Thiếu gia càng ngày càng tốt, nhưng... Bây giờ chỉ có một mình cậu ấy thì còn đỡ. Lỡ như sau này thật sự xuất hiện một người mẹ kế, vậy thì... ”

Hai người nhìn nhau, hai người đều hiểu rõ.

...

Lộ Tu Triệt đến trường, vừa hay gặp Du Dực vừa đưa Nhạc Thính Phong đến.

Du Dực nói với hai cậu nhóc: “Hai đứa này, đừng quá xem trọng thành tích, cứ thoải mái, như hằng ngày, đừng căng thẳng. Thành tích chỉ là con số mà thôi, không thể đại diện một người, làm hết sức mình là được.”

Hai cậu gật đầu: “Dạ cháu biết rồi, chú.”

Du Dực vỗ vỗ đầu hai cậu: “Vào đi.”

Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt chào tạm biệt Du Dực, rồi bước vào trường.

Hôm qua Lộ Tu Triệt chạy đi tìm Nhạc Thính Phong, ở chỗ cậu suốt một ngày, đến tối mới trở về. Cậu đã hoàn toàn hiểu rõ mối quan hệ giữa Nhạc Thính Phong và Thanh Ti. Biết rõ hai người họ không phải anh em ruột, cậu thật sự rất vui, cảm thấy Nhạc Thính Phong không thể quản lý cậu như trước đây, không để cậu tiếp cận Thanh Ti nữa.

Nhưng, hiển nhiên vô dụng, Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Không phải em ruột, nhưng đó cũng là em họ của tớ. Nhà chúng tớ chỉ có hai anh em, em ấy không thân với tớ, không lẽ thân với cậu sao?”

Một câu nói đã đánh Lộ Tu Triệt trở về nguyên hình.

Lộ Tu Triệt khoác chặt cổ Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, ba của Thanh Ti thật lợi hại, nghỉ đông tớ có thể đi cùng cậu, theo chú học quyền cước đó... ”

“Đương nhiên không được, cậu đừng nghĩ linh tinh nữa, nhà cậu không phải đã có thầy huấn luyện rồi sao?”

“Chuyện đó sao giống chứ, họ đâu sánh được với ba Thanh Ti?”

“Sao không sánh được chứ, bây giờ mỗi ngày 5 giờ sáng tớ đã thức dậy, cũng chỉ chạy bộ theo chú một tiếng thôi, cậu ở nhà tự mình cũng có thể làm được.”

Lộ Tu Triệt bĩu môi: “Hừm... ”

Hôm nay hai cậu có một bài thi, trước khi vào phòng thi, Nhạc Thính Phong hỏi Lộ Tu Triệt: “Còn căng thẳng không?”

Lộ Tu Triệt lắc đầu, cười nói: “Bây giờ, hết căng thẳng rồi, khoảng thời gian này xem như tớ cũng đã nỗ lực hết sức. Nếu vẫn thi không tốt, vậy đó là do tớ vẫn chưa đủ nỗ lực. Nhưng, dù sao chắc cũng có thể thi tốt hơn trước đây mà?”

Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Có thể nghĩ được thế thì tốt.”

Sáng nay thi hai môn, đầu tiên là Ngữ văn, tiếp sau đó là Lịch sử.

Bắt đầu vào thi, hai người bước vào phòng thi tìm vị trí của mình. Sau khi phát đề, thầy giám thị nói sơ qua quy định trong phòng thi, sau đó các bạn học sinh bắt đầu làm bài.

Lộ Tu Triệt viết tên và lớp của mình xong, liền quét mắt đọc tất cả câu hỏi một lượt. Cậu bất ngờ phát hiện, haha, đa số các câu hỏi cậu đều biết, thế thì không cần lo lắng nữa rồi.

Nhạc Thính Phong sau khi làm xong, kiểm tra bài lại một lượt, xác định không có sơ sót gì, không có điểm nào sai. Lúc này còn nửa tiếng nữa mới hết giờ, cậu đứng dậy nộp bài.

Sau khi cậu ra ngoài, chưa đến 5 phút sau Lộ Tu Triệt cũng chạy ra.

Nhạc Thính Phong biết trước cậu ta sẽ không ở lại đó quá lâu, cậu hỏi: “Làm xong hết chưa mà chạy ra thế?”

“Đương nhiên xong hết rồi, tuy có mấy câu không chắc lắm, nhưng dù cho đợi đến khi hết giờ tớ cũng không chắc, vậy chi bằng ra sớm một chút. Đi, ra căn tin.”

Môn thứ hai là Lịch sử, hai người làm càng nhanh hơn, đã ra ngoài từ sớm.

Lộ Tu Triệt bảo tài xế đưa Nhạc Thính Phong về nhà, đến đó, cậu mặt dày không chịu đi, còn ở lại ăn ké một bữa cơm.

Sau khi ăn cơm, cậu nhận cuộc gọi đến từ ba mình.

“Con trai, hôm nay ba vốn hứa sẽ về ăn cơm trưa với con, nhưng ba có việc gấp phải đi... ”

Lộ Tu Triệt bình tĩnh nói: “Không cần đâu, con không về nhà, ba có về hay không cũng không quan trọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.