Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1396: Chương 1396: Nó tức giận thì tốt quá rồi




Trong điện thoại bỗng im lặng một lúc, Lộ Hướng Đông vốn đã nghĩ sẵn nên giải thích thế nào, bỗng không thốt nên lời, trong lòng hắn vô cùng áy náy.

“Ba... Tu Triệt, tối nay ba nhất định sẽ về ăn cơm với con có được không? Con yên tâm, tối nay... ”

Lộ Tu Triệt không muốn nghe ông ấy nói nữa, cậu cắt ngang nói: “Không có chuyện gì nữa con cúp máy đây, chiều con còn phải đi thi, vậy đi nhé.”

Đặt điện thoại xuống, Lộ Tu Triệt ngẩng đầu lên cười hỏi Nhạc Thính Phong: “Sắp thi xong rồi, thi xong sẽ nghỉ đông. Mùa đông các cậu đã có dự tính gì chưa?”

Nhạc Thính Phong phát hiện lúc Lộ Tu Triệt nói chuyện với ba mình, ngữ khí và thái độ hoàn toàn thay đổi, nhưng đây là chuyện của cha con nhà người ta, chuyện nhà này, cậu không tiện xen vào, cậu nói: “Tạm thời vẫn chưa có.”

Lộ Tu Triệt rất hào hứng nói: “Chi bằng, đi Thụy Sĩ đi, gọi cả Thanh Ti nữa, chúng ta đi trượt tuyết.”

Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu.”

Mùa đông này, Hạ lão hồ ly không biết có cử hành hôn lễ với mẹ cậu không nữa.

Lộ Tu Triệt lại nói: “Nếu các cậu cảm thấy xa quá, vậy chúng ta đến Hokkaido được không?”

Nhạc Thính Phong vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến tình hình của Lộ Tu Triệt bây giờ, trong lòng ít nhiều cũng đồng cảm với cậu ấy, nên cũng không trực tiếp từ chối: “Đến lúc đó rồi tính, xem trong nhà tớ còn có sắp xếp nào khác không.”

“Vậy được, đến lúc đó nếu nhà các cậu không có việc gì khác thì chúng ta đi Hokkaido.”

...

Lộ Hướng Đông nhìn màn hình điện thoại tối đen, hắn thở dài, con trai không làm ầm làm ĩ, dáng vẻ điềm tĩnh càng làm hắn lo lắng.

Có về hay không cũng không quan trọng?

Con trai đối với hắn đã... Thất vọng rồi sao? Lộ Hướng Đông cảm thấy trước đây ít nhiều hắn cũng hiểu được con trai một chút, ham chơi tính tình nóng nảy. Nếu mấy ngày hắn không về nhà chỉ cần mua cho cậu những món quà mà cậu thích, mua thật nhiều đồ chơi cho cậu, cậu sẽ lập tức vui trở lại.

Nhưng bây giờ, người hầu trong nhà nói, con trai hắn đã lâu rồi không đụng đến những món đồ chơi đó nữa.

Lộ Hướng Đông phát giác, hình như hắn đã không thể nào hiểu được con trai như trước nữa.

Buổi sáng gặp nhau ngắn ngủi, vừa rồi nói chuyện ngắn ngủi, đều khiến Lộ Hướng Đông cảm thấy, con trai… đang ở rất xa hắn.

Đây là điều khiến lòng hắn không yên, bắt đầu lo lắng.

Sau lưng hắn truyền đến một giọng nói dịu dàng: “Hướng Đông, tốt nhất anh nên về nhanh đi. Sáng nay không thể cùng con trai ăn sáng, buổi trưa lại vì em mà không về, con trai chắc chắn rất tức giận. Em không sao, chỉ là chút bệnh cũ thôi, không có gì đáng ngại.”

Trong lòng Lộ Hướng Đông có chút phiền muộn, Lộ Tu Triệt trưa nay vốn không về nhà, anh thở dài: “Bỏ đi, bây giờ về, nó cũng không ở nhà, đợi đến tối vậy.”

“Không ở nhà, vậy… Được, đợi đến tối, chiều nay anh nhất định phải về sớm một chút. Nói cho cùng vẫn là ba con, làm gì có thù hận gì chứ, ăn bữa cơm, dỗ dành nó một chút, nó sẽ hiểu cho anh mà... ”

Lộ Hướng Đông vốn chỉ phiền muộn một chút, nhưng không hiểu sao càng nghe, càng thấy phiền, “Tiểu Triệt không giận anh, nếu nó nổi giận thì tốt biết mấy, nhưng hình như em rất mong nó nổi giận với anh thì phải?”

Đúng thế, trong lòng Lộ Hướng Đông bây giờ đang lo lắng, con trai hắn quá bình tĩnh rồi.

Nếu nó có thể làm ầm lên như trước, nổi giận, thì hắn cũng không cần lo lắng đến thế.

“Hả... Xin... Xin lỗi, anh đừng nóng, là em nghĩ sai rồi, em tưởng những đứa trẻ ở tuổi này... Sẽ... Ít nhiều sẽ có chút... Em xin lỗi... ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.