Đến nay, việc lo lắng nhất trong lòng cũng đã không còn, tất nhiên là vui mừng đến cười không ngớt miệng.
Thanh Ti đã ngủ, hiện giờ Nhạc Thính Phong vẫn chưa thể bế cô bé lên được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thuộc hạ của Du Dực khi nãy vừa đưa bọn họ về bế Thanh Ti dậy, đưa cô bé về phòng.
Sắc mặt Nhạc Thính Phong khá không tốt, cậu nhìn vóc dáng của mình, cậu muốn thật cao, cậu không muốn để người khác bế Thanh Ti nữa.
Cụ bà nói với Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, ngủ sớm một chút, sáng mai đừng có dậy sớm quá, ngủ nhiều một chút.”
“Vâng ạ, con biết rồi, ông bà cũng vậy.”
Nhạc Thính Phong chúc hai ông bà ngủ ngon sau đó lên lầu.
Cậu vào phòng ngủ của Thanh Ti trước, đắp chăn cho cô bé, đứng cạnh giường nhìn cô bé một lúc rồi cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô bé: “Ngủ ngon.”
Về đến phòng, nhìn qua thời gian đã rất muộn, nhưng Nhạc Thính Phong lại không hề buồn ngủ, cậu tắm xong rồi nằm xuống giường, vốn định đọc sách thêm một lúc nhưng cầm sách lên lại không đọc được.
Nhạc Thính Phong dứt khoát tắt đèn, nhắm mắt lại.
Chuẩn bị ngủ, Nhạc Thính Phong nghe thấy tiếng mở cửa.
Cậu sững sờ, giờ này còn ai vào phòng cậu nữa.
Ở nhà lúc ngủ, Nhạc Thính Phong không hề khóa cửa, dù sao đều là người một nhà.
Cậu đưa tay bật đèn tường ở đầu giường, nhìn thấy Thanh Ti đã thay một bộ váy ngủ màu hồng có hình thỏ con, trong lòng ôm một chú chó bông lông xù màu trắng, đi chân đất, giương mắt nhìn cậu: “Anh Thính Phong……”
Nhạc Thính Phong cảm thấy bản thân mình bỗng chốc mềm lòng, lúc này bất luận cô bé đưa ra yêu cầu gì, cậu đều có thể làm được.
“Sao lại tỉnh rồi?”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, em không muốn ngủ một mình, em có thể ngủ cùng anh không?”
Nhạc Thính Phong cười, vỗ vỗ khoảng trống còn lại trên giường: “Đến đây đi.”
Thanh Ti lập tức lộ rõ khuôn mặt nhỏ nhắn, vui mừng chạy đến, dùng cả chân cả tay trèo lên giường.
Chui vào trong chăn, cô bé lập tức luồn vào lòng cậu, hai đứa đều là trẻ con, không hề kiêng dè gì cả.
Nhạc Thính Phong ôm lấy cô bé: “Sao lại tỉnh rồi, không buồn ngủ à?”
Thanh Ti gối đầu lên cánh tay còn nhỏ của cậu, lắc lắc đầu: “Em cũng không biết, tự dưng tỉnh dậy……”
Có lẽ là vì hôm nay quá vui mừng, ba mẹ lại không có ở nhà nên Thanh Ti không ngủ yên được.
Nhạc Thính Phong tắt đèn, kéo chăn lên, “Mau ngủ đi, nhắm mắt lại đếm cừu con.”
“Vâng…” Thanh Ti nhắm mắt lại.
Nhưng không lâu sau, cô bé nói: “Anh ơi, em không ngủ được, anh kể chuyện cho em nghe được không?”
Bàn tay của Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô bé: “Vậy em muốn nghe chuyện gì?”
“Chuyện anh kể em đều thích nghe.”
Trong đêm tối, Nhạc Thính Phong cười, nhóc con thật biết nói lời dễ nghe.
“Được, vậy anh sẽ kể cho em nghe chuyện… Đông Quách tiên sinh và sói……”
Trước đó Nhạc Thính Phong cũng đã từng kể chuyện cho Thanh Ti nghe, nhưng rất ít khi kể chuyện thiếu nhi, mấy chuyện như nàng bạch tuyết, công chúa lọ lem đều không kể, những câu chuyện cậu kể đa phần đều là những câu chuyện ngụ ngôn mang ý nghĩa giáo dục.
Giống như câu chuyện về Đông Quách tiên sinh, cậu muốn nói với Thanh Ti, có thể lương thiện nhưng không được mù quáng, không phải tất cả mọi người bạn cứ dành cho họ ý tốt là họ đều có thể báo đáp cho bạn như thế, có thể, ý tốt của bạn có đôi khi lại trở thành vũ khí sắc bén giết chết bản thân bạn.
Thanh Ti quá ngây thơ, Nhạc Thính Phong không hi vọng tương lai sau này trong lòng cô bé chỉ có lương thiện, không có phòng bị!
Cậu muốn để cô bé mãi mãi giữ trái tim đơn thuần, nhưng cũng hi vọng cô bé có thể bảo vệ tốt bản thân mình.