Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1820: Chương 1820: Không ai được làm em tức giận, không ai được làm em đau lòng




Kể mãi kể mãi, Nhạc Thính Phong nghe thấy tiếng thở đều đều của Thanh Ti, cô bé ngủ rồi.

Lúc này, bên ngoài đã có chút hửng sáng, Nhạc Thính Phong cảm thấy hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.



Bởi vì tối qua mọi người đều ngủ rất muộn, cho nên buổi sáng mặt trời đã lên cao, Hạ gia vẫn chưa có ai thức dậy.

Mãi đến hơn chín giờ, cụ ông và cụ bà mới tỉnh dậy.

Dì giúp việc trong nhà đã nấu xong cơm, không gọi họ dậy mà tự mình mang cơm đến bệnh viện.

Lúc Thanh Ti và Nhạc Thính Phong thức dậy đã là mười một giờ, đánh răng rửa mặt xong, cùng ăn bữa trưa và bữa sáng.

“Anh Thính Phong, chúng ta mau ăn thôi, ăn xong đến bệnh viện thăm mẹ, thăm em.”

“Được!”

Sáng hôm nay, Nhạc Thính Phong không dậy, từ ngày quyết định thay đổi làm lại cuộc đời, đây là buổi sáng đầu tiên cậu dậy muộn như vậy.

Thực ra, lúc hơn sáu giờ cậu đã tỉnh rồi nhưng trong lòng vẫn đang ôm một thứ thơm thơm mềm mềm, ngủ thực sự quá thoải mái, cậu không dám động đậy, cứ thế xoay người cùng Thanh Ti rồi ngủ tiếp.

Cụ bà vừa cười vừa nói: “Hai đứa ăn chậm một chút, đừng ăn nhanh quá.”

Bà cũng sốt ruột muốn đến bệnh viện, đêm qua lúc nằm mơ vẫn còn thấy đang ôm cháu ngoại.

Thanh Ti cười nói: “Bà ngoại còn nói con không cho con vội, bà xem, hôm nay bà ăn nhanh chưa kìa.”

Cụ bà gõ gõ trán của Thanh Ti: “Con đó, nhóc con thông minh lanh lợi.”

Sau bữa trưa, cả nhà vội vã đến bệnh viện.

Vừa bước vào phòng bệnh liền nghe thấy Tiểu Ái đang nói chuyện điện thoại, Hạ An Lan đang ở đầu dây bên kia. Em gái sinh con rồi, làm anh tất nhiên phải quan tâm chu đáo một chút.

Nói được một lúc, Tiểu Ái nói: “Chị dâu, chị cứ ở đó bên cạnh anh em là được rồi, không cần về đâu, ở đây em có người chăm sóc, Du Dực nghỉ phép rồi, tháng này anh ấy sẽ chăm sóc em, thực sự không được đi một tháng đâu chị à.”

Tô Ngưng Mi cứ nhất định đòi về chăm sóc cô trong tháng ở cữ, Tiểu Ái cảm thấy việc này không hay, bắt vợ chồng người ta phải xa nhau cả tháng trời vậy thì quá tàn nhẫn rồi.

Tô Ngưng Mi ở đầu dây bên kia nói: “Việc này cứ thế trước đã, anh em sắp xếp một chút việc bên này, ngày mai hai anh chị sẽ về trước thăm em và cháu, có vấn đề gì chúng ta về đó trước rồi bàn bạc.”

Đặt điện thoại xuống, Tiểu Ái ngẩng đầu lên nhìn thấy họ liền cười nói: “Ba mẹ, Thanh Ti, Thính Phong mọi người đến rồi à.”

Thanh Ti lập tức chạy đến bên cạnh giường hỏi: “Mẹ… mẹ có khỏe không?”

Sắc mặt Tiểu Ái vẫn nhợt nhạt, giọng nói cũng không lớn, nhưng về tổng thể đã đỡ hơn hôm qua rồi.

Tiểu Ái xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Thanh Ti: “Ừm, mẹ đã không sao rồi, con gặp em chưa?”

Thanh Ti gật đầu: “Hôm qua đã gặp rồi, em nhỏ quá.”

Tiểu Ái cười mỉm: “Ừm, em ấy vẫn còn nhỏ.”

Thanh Ti thật thà nói: “Mẹ sinh em cực khổ như vậy, đợi em lớn lên rồi con phải nói cho em biết, bảo em không được nghịch ngợm, không được làm mẹ giận… không được làm mẹ đau lòng.”

Hai mắt Tiểu Ái nóng rực: “Thanh Ti của chúng ta ngoan quá.”

Du Dực vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Cục cưng của ba mẹ nói đúng, tên nhóc con này sau này không được nghịch ngợm, không được chọc em tức giận, càng không được làm em đau lòng, nó còn phải thương chị, bảo vệ chị.”

Những lời này không phải là lời anh trêu đùa, bởi vì sinh thằng nhóc đó mà vợ anh biến thành yếu ớt thế này, gây tội lớn như vậy, Du Dực đối với đứa con trai mới ra đời một ngày thực sự có trăm cái không vừa ý.

Tiểu Ái yếu ớt trách nói: “Được rồi, vẫn còn nhỏ vậy anh đã muốn dạy dỗ nó rồi, ít ra cũng chờ đến lúc nó hiểu được lời anh nói rồi tính.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.