Đặc biệt là Lộ Tu Triệt, cậu không ngờ Nhạc Thính Phong lại chạy nhanh như vậy, chớp mắt vèo một cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Trong lòng cậu nghĩ, tiểu tử này chắc không phải đang lo lắng, sau khi tan học sẽ bị đánh đó chứ?
Nếu đúng như vậy, quả là cậu mù rồi mà, lại chẳng nhìn ra tiểu tử này nhát gan như thế.
Tên tiểu tử đó gọi là gì nhỉ, Nhạc Thính Phong, hay là Nhạc Phong Thính. Dù tên nào thì cậu cũng không thích. Cậu đợi đến chiều, nếu tiểu tử này nhát gan không dám đến, vậy thì xin lỗi, cậu cũng sẽ không tha cho cậu ta.
Cậu muốn tìm một người, đó là việc dễ như trở bàn tay.
Sau khi giáo viên rời khỏi, Lộ Tu Triệt vẫn chưa đi, những học sinh khác cũng không dám ra về, cho đến khi, hai người mặc vest đen, đeo kính đen, dáng người cao to bước vào, cung kính thu dọn cặp sách cho Lộ Tu Triệt.
Sau đó khúm na khúm núm nói: “Thiếu gia, về nhà thôi.”
Lộ Tu Triệt bấy giờ mới mang tâm tình không tốt lắm rời khỏi lớp học. Cậu cảm thấy bản thân bị tên tiểu tử Nhạc Thính Phong đó lừa rồi.
Sớm biết thế đã không đợi cuối tuần gì đó, nên trực tiếp đánh cậu ta một trận mới phải.
Vệ sĩ mở cửa xe cho Lộ Tu Triệt: “Thiếu gia, mời lên xe.”
Cậu cúi người ngồi vào trong.
...
Nhạc Thính Phong đứng trước một hàng xe đạp, vừa nhìn đã tìm thấy chiếc xe thục nữ màu hồng của mình. Cậu cảm thấy, mua chiếc xe này đúng là chính xác, rất dễ tìm.
Cậu ngồi lên xe, nhanh chóng chạy khỏi trường, trực tiếp chạy đến trường tiểu học phía đối diện.
Trong trường tiểu học học sinh cũng đã ra về kha khá rồi. Cậu chạy xe thẳng đến dưới lầu của lớp học Thanh Ti, sau đó chạy thẳng lên lầu.
Chạy đến lớp học của Thanh Ti, trong lớp học trống rỗng, chỉ có một cô bé đang ngồi đó, cực kỳ bắt mắt.
Nhìn thấy cô bé, Nhạc Thính Phong mới thở phào nhẹ nhõm: “Thanh Ti, xin lỗi, anh đến hơi muộn.”
Thanh Ti ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhạc Thính Phong, trên mặt lập tức mỉm cười, lắc đầu: “Không muộn, không muộn, không muộn chút nào cả, anh đến vừa đúng lúc.”
Nhạc Thính Phong giơ tay: “Đi, chúng ta về nhà thôi.”
Thanh Ti đặt đôi tay nhỏ của mình vào tay Nhạc Thính Phong: “Vâng, về nhà.”
Nhạc Thính Phong chở Thanh Ti, rời khỏi trường tiểu học.
Lộ Tu Triệt ngồi trên xe, tâm trạng cực kỳ không tốt, các vệ sĩ đều không dám nói chuyện, sợ đắc tội vị tiểu thiếu gia này.
Cậu nghĩ đến Nhạc Thính Phong, càng nghĩ càng tức giận, quay đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một thiếu niên cưỡi một chiếc xe đạp, thoáng cái bị xe cậu lướt qua.
Lộ Tu Triệt sững người, lập tức nói: “Dừng dừng dừng, dừng xe cho tôi.”
Tài xế vội vã dừng xe, hỏi: “Thiếu gia sao thế ạ?”
“Câm miệng.”
Lộ Tu Triệt, quay đầu nhìn phía sau, đợi một lúc cuối cùng thiếu niên cưỡi xe đạp cũng chạy ngang qua trước xe cậu.
Cậu nhìn thấy Nhạc Thính Phong: “Đúng là tiểu tử thối đó.”
Cậu nhìn tiếp đến vị trí phía sau Nhạc Thính Phong, hình như còn chở một cô bé, cậu không nhìn rõ mặt của Thanh Ti, chỉ nhìn thấy một bóng lưng nhỏ, Lộ Tu Triệt xoa tay hăm he: “M***, cứ tưởng tiểu tử này nhát gan chạy mất rồi, không ngờ cậu ta lại... chạy đi tán gái.”
Vệ sĩ thấp giọng nói: “Có lẽ... Là em gái của cậu ấy, chắc là học ở trường tiểu học đối diện.”
Lộ Tu Triệt híp mắt: “Em gái?”
Trên đường không đông người, Nhạc Thính Phong thấy hai bên không có xe thì chạy rất nhanh.
Lộ Tu Triệt nói với tài xế: “Mau đuổi theo... ”
Cậu hạ cửa xe xuống, bám theo Nhạc Thính Phong và Thanh Ti, chỉ nghe thấy một giọng nói véo von truyền đến: “Woa... Anh Thính Phong chạy nhanh quá, anh thật lợi hại... ”
Lộ Tu Triệt bĩu môi đầy khinh bỉ: Chẳng qua chỉ là chạy một chiếc xe cũ nát, vậy cũng nói là lợi hại. Hừm, vừa nghe đã biết là một cô bé chưa hiểu chuyện đời mà.