Du Dực cười lạnh, gặp mặt! Được thôi, đúng là anh nên chính thức đi gặp tên khốn kiếp kia.
Du Dực nhét bức thư vào túi, lúc này mới mở cửa vào.
Nhiếp Thu Sính hỏi: “Ai vậy?”
Du Dực thuận miệng nói: “Không có chuyện gì, là lão Sở tới nói với anh chuyện mấy người Đào gia lần trước bị bắt, ông ta nói, hai ngày nữa ông ấy tính thả mấy người ra trước.”
Nhiếp Thu Sính không nghi ngờ gì.
Du Dực nói: “Anh đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại.”
“Vậy lúc trở về anh nhớ mua ít thức ăn để xế chiều nấu cơm, anh muốn ăn cái gì thì mua cái đó.” Có thể bản thân Nhiếp Thu Sính cũng không phát hiện bây giờ càng lúc cô càng quen với việc nhờ vả Du Dực, giống như một đôi vợ chồng già vậy.
Du Dực thích cô như vậy nhất, “Ừ, em thích ăn cá, anh đi mua cá.”
Anh trở về phòng đổi một bộ quần áo, đó là Nhiếp Thu Sính mua cho anh, anh cảm thấy đó là bộ quần áo anh mặc đẹp nhất.
Soi gương sửa sang lại đầu tóc một chút, lúc này mới đi ra ngoài.
“Anh đi đây, Thanh Ti ở nhà ngoan ngoãn nghe lời nhé.”
“Vâng, con biết rồi chú.”
Nhiếp Thu Sính dặn dò một câu: “Đi sớm về sớm.”
Một câu nói kia làm cho Du Dực toàn thân dễ chịu, lòng tràn đầy vui sướng, nhìn đi, cô ấy với anh mới là người một nhà, không phải là người một nhà làm sao có thể nói lời như thế.
Sau khi Du Dực đi, Thanh Ti tò mò hỏi: “Chú đi ra ngoài sao phải thay quần áo khác ạ?”
Nhiếp Thu Sính sửng sốt: “Có lẽ... Là muốn đi gặp một người quan trọng chăng.”
Những lần trước Du Dực đi ra ngoài quả thực không giống với lần này, lại còn cố tình đổi một bộ quần áo khác.
Hình như... Thật sự hơi kỳ quái!
Nhưng Nhiếp Thu Sính cũng không nghĩ quá nhiều.
...
Du Dực đi ra khu dân cư, xuyên qua đường cái, bước đi rất nhanh, sải bước trên ánh nắng chiều tà, đi vào nhà hàng nhà hàng.
Yến Tùng Nam ngồi chờ đã sớm mất kiên nhẫn, trời mùa hè nóng đang gay gắt, tại nhà hàng nhỏ này cũng chỉ có một chiếc quạt cũ kỹ lên đỉnh đầu đang két két xoay.
Hắn ta nóng toát mồ hôi, vết thương lần trước bị Du Dực đánh còn chưa khỏi hoàn toàn, lúc này mồ hôi vừa toát ra thấm vào trong vết thương, càng làm hắn ta đau thêm, giống như bị ong vò vẽ đốt, cả người đau đến sắp phát điên.
Đang tìm ông chủ bảo ông ta mở hai bai bia.
Kết quả! Chỉ trong chốc lát, bia còn chưa mở ra, đã có một người ngồi ở phía đối diện.
Yến Tùng Nam quay sang nhìn, đối diện là hai mắt lạnh lẽo của Du Dực làm hắn ta sợ đến mức trong lòng lộp bộp một chút, vốn đang cảm thấy cả người nóng ran nhưng trong khoảnh khắc lại cảm giác giống như vừa tiến vào trong hầm băng, thoáng cái đã nguội lạnh.
Du Dực nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh như băng: “Không phải nói muốn ôn chuyện sao? Nói đi.”
Đây là lần thứ hai Yến Tùng Nam gặp Du Dực, hắn cảm thấy người đàn ông trước mắt này gây cho hắn một loại ảo giác, người đàn ông đối diện mới là chồng Nhiếp Thu Sính, chồng chính thức.
“Anh... Anh...”
Du Dực lạnh nhạt liếc hắn một cái: “Không nói?”
Toàn thân Yến Tùng Nam lạnh như băng: “Nhiếp Thu Sính đâu rồi, tôi muốn gặp cô ấy.”
Lúc anh đối mặt Du Dực, cảm giác như tất cả đều kém anh ta một bậc, khí thế hoàn toàn không theo kịp.
Thế nhưng ban đầu anh nghĩ không sai, quả nhiên là người đàn ông này đang giúp Nhiếp Thu Sính.
Du Dực châm biếm: “Hôm nay gặp tôi hay gặp cô ấy có gì khác nhau sao?”
Yến Tùng Nam đảo mắt, người đàn ông này, anh ta... Anh ta đang khiêu khích trắng trợn, anh ta chỉ là một nhân tình mà lại dám nói như vậy với người chồng chính thức là hắn, v cảm giác trên đầu mình đang bị chiếc sừng màu xanh đè nặng xuống.
“Anh... Anh và cô ta... Các người...”
Du Dực nhếch khóe môi, “Không sai, chúng tôi... sống chung.”