Anh chưa từng nghĩ đến có một ngày, lại được mặc chiếc áo mà cô tự tay đan.
Từ trước đến nay, áo mà Du Dực mặc đều là mua về, chưa từng có ai đan áo cho anh bao giờ, chưa nói gì áo len, đến một chiếc khăn quàng cổ, một đôi găng tay cũng chưa từng có.
Anh vô cùng cảm động, phấn khích như một đứa trẻ vậy, hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc chiếc áo được đan xong.
Thanh Ti đã đứng đằng sau lưng Du Dực từ bao giờ: “Chú ơi, chú đẹp trai thế này, mặc màu nào cũng đẹp.”
Sự xuất hiện đột ngột của Thanh Ti làm Du Dực giật mình.
Anh quay lại bế bổng cô bé lên, thơm chụt một cái thật kêu lên má cô, quả nhiên con gái anh là khéo nói nhất, ngọt ngào nhất.
Nhiếp Thu Sính lắc đầu mỉm cười, quan hệ giữa Du Dực và Thanh Ti càng ngày càng thân thiết, trừ cách xưng hô ra thì chẳng khác gì ba con cả.
Ban đầu cô định ngăn cản, nhưng bây giờ… cũng buông xuôi. Dù sao thì Thanh Ti vẫn còn là một đứa trẻ, không nên yêu cầu con bé một cách quá đáng.
Bỗng chuông cửa reo lên, Du Dực xoa xoa đầu Thanh Ti: “Tí nữa chú dắt con đi mua đồ ăn ngon.”
Du Dực đặt Thanh Ti xuống, ra mở cửa.
Nhiếp Thu Sính kéo con gái lại gần, dí nhẹ vào trán cô bé: “Ranh con…”
Thanh Ti cười vang ôm lấy mẹ: “Mẹ ơi con nói thật mà, lẽ nào mẹ không thấy chú đẹp trai à?”
Nhiếp Thu Sính thật sự không có gì để phản đối điểm này, Du Dực mấy hôm trước dạy cho nhà họ Đào một bài học, đứng trước che chở cho mẹ con cô, hình ảnh ấy mãi mãi khắc sâu trong tâm trí Thu Sính.
Đúng như Thanh Ti nói vậy, đẹp trai, khiến cô không đành lòng nói dối.
Du Dực ra mở cửa, không thấy ai, đang băn khoăn định quay vào, thì nghe thấy có tiếng gọi chú ở bên dưới.
Cúi xuống nhìn, mới thấy hai cái đầu quả dứa đang đứng trước cửa.
Anh nhìn hai đứa trẻ, miệng khẽ mỉm cười: “Các cháu đến gọi Thanh Ti đi chơi à?”
“Không ạ, bọn cháu tìm cô, có người gửi cho cô bức thư này.”
Du Dực nhìn thấy một trong hai đứa trẻ đang cầm một bức thư trong tay, sắc mặt anh hơi thay đổi, bước hẳn chân ra ngoài, hai đứa trẻ bị ép lại về phía sau. Sau khi đã chắc chắn rằng Nhiếp Thu Sính ở bên trong không nhìn thấy bọn trẻ, anh mới nói: “Đưa cho chú là được rồi.”
Lúc này còn viết thư cho Thu Sính, Du Dực cũng không biết là ai.
Cậu bé đầu quả dứa nhỉnh hơn một chút nói: “Nhưng mà chú đó nói, phải đưa tận tay…”
Cậu bé chưa nói xong, Du Dực đã giật lấy bức thư, cái gì mà tự tay đưa cho Nhiếp Thu Sính.
Đưa cho cô cũng là đưa cho anh, cô là vợ tương lai của anh cơ mà.
Hai đứa trẻ sững sờ, ngước nhìn Du Dực, hai khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên trùng xuống, mắt rơm rớm, miệng mếu xệch, sắp sửa òa khóc đến nơi.
Du Dực nghiêm mặt: “Đứng đây khóc hay là muốn bị ăn đánh?”
Hai cái đầu quả dứa lắc quầy quậy, bọn chúng không muốn bị đánh.
Du Dực: “Còn không đi đi?”
Anh phát hiện ra rằng mình chỉ nhẫn nại được với Thanh Ti, với những đứa trẻ khác thì…, thành thật xin lỗi, không thể nhẫn nại được.
Hai đứa trẻ nghe thấy thế, sợ đến nỗi quay đầu chạy một mạch.
Đợi bọn trẻ chạy xa rồi, Du Dực đứng ngoài cửa mở bức thư ra xem ngay.
Anh chỉ mất vài giây để đọc hết nội dung bức thư, khuôn mặt bỗng chốc tối sầm như bị ai hắt mực vào vậy.
Nội dung bức thư cực kì đơn giản, chỉ có vài hàng chữ, Yến Tùng Nam chủ động nói ra, rằng đã biết bọn họ sống ở đâu, bây giờ hắn đang ngồi ở quán ăn đối diện khu tập thể, mời cô ra gặp nhắc chuyện cũ.