Lộ Hướng Đông nghe thấy thế trong lòng vô cùng lo sợ, hắn vốn nghĩ đã đến nước này rồi, dù sao cũng sẽ đồng ý, huống hồ vợ hắn cũng đã chết nhiều năm như vậy rồi, trước đây bọn họ không phải luôn mong hắn có thể sớm ngày lấy một người vợ khác sao?
Bây giờ hắn muốn lấy rồi, tại sao, họ lại không đồng ý chứ.
“Ba, cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, năm xưa ba bảo con lấy mẹ của Tiểu Triệt, con cũng đã lấy rồi, nhưng cô ấy đã mất nhiều năm như vậy, con cũng là một người trung niên, tại sao không thể cưới người phụ nữ mà con muốn lấy chứ. Huống hồ bây giờ cô ấy không giống như trước kia nữa, ba và mẹ không phải luôn mong con lấy thêm một người vợ nữa sao? Bây giờ con muốn lấy rồi, tại sao hai người lại không đồng ý? Bây giờ con không cần liên hôn để củng cố địa vị nữa.
Lộ lão gia nhìn cậu con trai trước mặt, thất vọng lắc đầu: “Con đúng là từ một chàng trai trẻ tuổi biến thành một người trung niên, nhưng so với trước đây mày lại chẳng có chút tiến bộ nào. Kiểu phụ nữ như thế tuyệt đối không được vào cửa Lộ gia, con cho rằng ba không vừa mắt cô ta là vì thân thế của cô ta sao? Mày dùng chút đầu óc đi có được không?”
Con trai lão thật ra vốn không phải là một kẻ ngu ngốc, chỉ là có đôi lúc hồ đồ, bị chấp niệm trong lòng che mắt, không phân biệt rõ tốt xấu.
Đặc biệt là người phụ nữ đó, năm xưa Lộ gia dốc sức ngăn cản, không cho Lộ Hướng Đông lấy cô ấy, điều này đã trở thành một chuyện khiến hắn mãi canh cánh bên lòng, thế nên, qua nhiều năm gặp lại người phụ nữ đó, tự nhiên sẽ không thể chống lại nổi.
Còn người phụ nữ đó, bây giờ còn mê hoặc con trai ông lợi hại hơn trước.
Lộ Hướng Đông cầu xin nói: “Ba, ba và Mộng Nhân chưa tiếp xúc nhiều, cô ấy không phải loại người ham phú quý, cô ấy rất lương thiện, dịu dàng hào phóng, nhiều năm qua cô ấy cắn răng cầm cự, cũng không trở lại tìm con. Lần này nếu không phải con vô tình gặp lại cô ấy, có lẽ cả đời này con và cô ấy cũng không gặp lại nữa...”
Lộ lão gia lắc đầu, mắng một câu: “Ngu xuẩn.”
Ông chỉ vào Lộ Hướng Đông: “Con xem bây giờ con trở thành bộ dạng gì, một người phụ nữ, một ả lòng mang ý xấu không đáng kể đến, lại biến con trở thành bộ dạng không chút tiền đồ này. Con cũng không nghĩ xem, con trai con còn chưa tìm thấy kìa. Một người làm ba, vào lúc này, không nghĩ cách xem phải làm thế nào để nhanh chóng tìm thấy con trai trở về, lại còn tranh chấp với ba ruột của mình, lấy ả. Ba thấy con đúng là hết thuốc cứu rồi...”
Lộ Hướng Đông nhớ đến con trai của mình, trong lòng dâng lên sự lo lắng, nhưng lại nhớ đến ánh mắt mong chờ của Mộng Nhân, hắn cắn răng nói “Ba, con đã phái người đi tìm rồi, không phải ba cũng đã nhờ cục trưởng Thái rồi sao, nhờ họ giúp đỡ, con tin Tiểu Triệt nhất định sẽ tìm thấy thôi, nhưng Mộng Nhân cô ấy và...”
Lộ lão gia nổi trận lôi đình, ngắt lời hắn: “Cút, cút… mày lập tức cút đi thật xa cho tao, nếu mày không tìm thấy Tiểu Triệt trở về, thì mãi mãi đừng bước vào cái nhà này nửa bước.”
“Ba… Con...”
Lộ lão gia chỉ ra ngoài cửa: “Cút ngay, đưa người phụ nữ đó cút khỏi nhà tao. Tiểu Triệt là cháu tao, nếu mày làm mất Tiểu Triệt, từ nay về sau, mày không còn là con trai của Lộ gia nữa, cút ra ngoài.”
Trong lòng Lộ Hướng Đông sợ hãi, hắn vốn rất được ba hắn yêu thương, nhưng, những lời như vậy, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn nghe được từ miệng ba mình. Đến cả năm xưa lúc hắn gây chuyện ở nhà, muốn cưới Dư Mộng Nhân, ba hắn cũng chưa từng nói thế.
Lộ Hướng Đông vội vã nói: “Ba, ba… ba đừng tức giận, con đi là được, con sẽ cố gắng tìm Tiểu Triệt về...”
Hắn không dám nhắc đến cái tên Dư Mộng Nhân nữa, len lén nhìn sang mẹ hắn đang ngồi bên cạnh, muốn nhờ bà giúp hắn nói mấy câu.
Nhóm dịch: Mèo Xinh