Mẹ hắn lắc đầu, bảo hắn cứ đi trước.
Sau khi Lộ Hướng Đông rời khỏi, Lộ phu nhân nói với chồng mình: “Lão Lộ, ông cũng đừng tức giận quá, người phụ nữ đó tôi cũng thấy chướng mắt, muốn vào cửa Lộ gia cả kiếp này cô ấy cũng đừng hòng nghĩ đến, nhưng... Chuyện này dù sao cũng liên lụy đến nòi giống của Lộ gia, bằng không Hướng Đông nó cũng không kiên trì như thế.”
Lộ lão gia nét mặt phiền não: “Ả nói gì, Lộ Hướng Đông tin, bà cũng tin à? Chỉ dựa vào đầu óc hiện tại của nó, bà cảm thấy có bao nhiêu năng lực để suy xét chứ?”
“Chuyện này… Nói cũng phải.”
“Bây giờ quan trọng nhất là Tiểu Triệt, tôi nghe nói, hai ba ngày trước Tết này, Lộ Hướng Đông gần như không hề về nhà, cả điện thoại cũng không gọi về, 29 cũng không về, sáng hôm qua mới trở về đón Tiểu Triệt, bà nói xem với tính khí đó của Tiểu Triệt nhìn thấy ba nó... Haiz...”
Lộ lão gia càng nói càng cảm thấy phiền lòng, đang yên đang lành một đứa trẻ lại chẳng thấy đâu, trong lòng ông thật sự không yên được, đó là cháu trai ruột của ông mà.
Nhắc đến Lộ Tu Triệt, hốc mắt bà Lộ đã đỏ lên, “Tết nhất như vầy một mình nó phải trải qua thế nào chứ. Người ba như Hướng Đông đúng là quá tắc trách. Nó làm ba sao có thể không thèm hỏi han đến con trai mình chứ.”
Lộ lão gia vỗ vỗ vai bà xã an ủi: “Bà cũng đừng quá đau lòng, tôi bảo Tiểu Thái giúp tôi đi tìm rồi.”
“Haiz, Tết nhất như vầy, thật sự sốt ruột quá.”
...
Lộ gia bị giày vò gà chó không yên, lúc Lộ Hướng Đông trở về, suốt trên đường cũng chẳng nói gì, cả người rầu rĩ không vui.
Về đến thủ đô, hắn nói: “Trước khi tìm thấy Tiểu Triệt trở về, những chuyện khác đều lùi lại, haiz… Trở về nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày tới anh không đến được.”
Dư Mộng Nhân rất hiểu chuyện nói: “Ừm, anh cứ bận chuyện của anh, tìm Tiểu Triệt mới là quan trọng nhất.”
...
Tuy Lộ gia hoàn toàn không có chút không khí Tết nào, mùng một đã khiến cả nhà trên dưới đều phiền lòng, nhưng Hạ gia lại vui vẻ hoan hỉ vô cùng.
Mùng 1 Tết, trong nhà quả là có mấy người đến chúc Tết ông bà Hạ, quy cách cấp bậc của họ, khiến người khác phải khiếp sợ.
Mùng 2, bên ngoài tuyết đã tan, cả nhà bắt đầu bận rộn chuẩn bị hôn lễ.
Suốt cả ngày hôm đó mọi người lớn nhỏ đều chạy đi thử lễ phục đã được đặt may sẵn, Lộ Tu Triệt đương nhiên cũng đi theo, cậu hoàn toàn không cảm thấy chuyện này không liên quan đến cậu, mà còn rất vui vẻ tham dự nữa.
Cậu gần như đã quên rằng, bản thân thật ra là họ Lộ.
Còn bên phía cục trưởng Thái, tuy đã dốc sức tìm kiếm, nhưng, vẫn chẳng có chút tin tức nào liên quan đến Lộ Tu Triệt.
Lúc ông gọi điện báo cho Lộ lão gia, khéo léo nói một câu: Chuyện đến nước này, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Thế nên, Lộ gia lại một phen sống gió, Lộ lão gia gọi điện thoại sang mắng cho Lộ Hướng Đông một trận.
Con trai mất tích hai ngày rồi, bản thân Lộ Hướng Đông cũng hoảng lên. Hai ngày nay, hắn không đi tìm Dư Mộng Nhân, ban ngày tìm con trai, tối đến về nhà gắng chịu đựng cả đêm, thời gian này còn nhiều hơn thời gian hai tháng trước Tết cộng lại mà hắn ở nhà nữa.
Nhưng, không thấy con trai, Lộ Hướng Đông tối đến gặp ác mộng cũng phải tỉnh lại, cứ mơ thấy Lộ Tu Triệt gặp phải chuyện bất hạnh.
Trong lòng hắn đã bắt đầu hối hận rồi, sao có thể vì Dư Mộng Nhân, xem nhẹ con trai thế chứ?
Hai bên đều chăm sóc, không phải là không được.
Sao hắn có thể hồ đồ như thế, hai tháng không về nhà cũng không gọi điện, lại còn kích động con trai như vậy nữa.
Tình hình bên phía Lộ gia, Du Dực đều nắm rõ, cũng là vì anh làm khó giữa chừng, bên phía cảnh sát mới mãi chẳng có thu hoặch như thế.
Anh không định cứ giấu chuyện này mãi, nhưng, khiến Lộ Hướng Đông tốn hao tâm lực một thời gian cũng là cần thiết, kiểu đàn ông đó, phải bị trừng phạt.
Nhóm dịch: Mèo Xinh