Ba Trang thở dài, chuyện hôm nay thật sự là làm khó cho anh ta rồi. Anh không muốn làm căng với nhà họ Lộ, chuyện làm ăn của anh và nhà bọn họ rất nhiều, về sau vẫn cần phải dựa vào nhà bọn họ.
Nhưng mà, hiện giờ sự tình đã náo loạn đến mức này, nếu không gọi cuộc điện thoại này thì vợ anh nhất định sẽ không chịu.
Rơi vào đường cùng, ba Trang chỉ có thể gọi điện thoại.
Thực khách trong cửa hàng đều vây quanh để xem, người phục vụ muốn bước lên khuyên can nhưng lại không dám, chỉ có thể gọi điện báo cho ông chuủ. Ông chủ vừa nghe được là Lộ Tu Triệt ở đây đánh nhau thì lập tức nói ngay, nhất định phải bảo hộ Lộ Tu Triệt, không thể để cậu ta bị thương, còn những chuyện khác thì đừng can dự, ông sẽ đến ngay bây giờ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti dán chặt phía sau lưng Nhạc Thính Phong, cô bé nhỏ giọng nói: “Anh Thính Phong, nếu không.... Hay để gọi ba ba em đến dây đi?”
Cô bé tin tưởng rằng ba Du sẽ không trách ba đứa.
Nhạc Thính Phong cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé: “Đừng sợ, đợi một lát nữa hẵng nói.”
Ba Trang gọi điện báo cảnh sát: “Anh đã gọi điện, cảnh sát sẽ nhanh chóng tới đây, chuyện này... Em đừng tức giận nữa, đừng tức giận mà ảnh hưởng tới sức khoẻ.”
Mẹ Trang nói với Hạ An Lan: “Tôi đã gọi điện báo cảnh sát, tôi tin rằng cảnh sát sẽ đòi lại công bằng cho con trai tôi. Tôi cũng hy vọng anh và con trai mình có lương tâm một chút.”
Hạ An Lan mỉa mai nói: “Vậy cứ chờ cảnh sát đến rồi nói, con người của tôi thật sự không có cái gọi là lương tâm đâu, nhưng con trai tôi thì có đó, bằng không nó cũng không ra mặt giúp bạn bè của mình thế đâu. Còn về cô, mấy thứ này cô cũng có, đừng có đòi hỏi xin xỏ người khác.”
Mẹ Trang tức muốn hộc máu, rốt cuộc cô ta đụng tới bậc ba mẹ kiểu gì vậy, thật đúng là không có mặt mũi gì cả.
Hạ An Lan tiếp tục: “Phiền cô trả lại điện thoại cho con trai tôi, tôi có lời muốn nói với nó.”
Mẹ Trang tức giận muốn đập vỡ điện thoại nhưng cô ta cắn răng nhịn xuống, trước khi cảnh sát tới, cô ta nhất định không thể phạm sai lầm mới được.
Nhạc Thính Phong cầm lại điện thoại: “Alô”
“Chú sẽ gọi cho Du Dực để anh ta qua chỗ con giải quyết nhanh mọi chuyện. Đã muộn thế này rồi mà con còn dẫn Thanh Ti ra ngoài, nhớ là không được có lần sau nữa, nghe chưa?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”
Hạ An Lan dặn dò cậu: “Được rồi, không cần phải lo nghĩ tới chuyện này nữa, cứ yên tâm, con và Thanh Ti sắp thi cuối kỳ rồi, còn những chuyện khác cần lo lắng.”
“Vâng, chuyện này vốn chẳng phải chuyện to tát gì, con sẽ không để ý đâu.”
Nhạc Thính Phong buông điện thoại, ở phương diện này, Hạ An Lan vẫn là một người ba dượng tẫn trách, ít nhất chú ấy sẽ không hề không phân biệt tốt xấu mà răn dạy cậu, mặc cho cậu làm chuyện gì quá phận. Chỉ cần chú ấy biết nguyên do sự tình xong mà cảm thấy cậu làm đúng thì chú ấy nhất định sẽ đứng về phía cậu.
Kỳ thật, đối với chuyện hôm nay chú ấy cũng không quá để ý.
Nhạc Thính Phong nói với Thanh Ti: “Một lát nữa chú Du sẽ tới, em ngồi xuống chờ một chút đi.”
“Vâng”
Lộ Tu Triệt nói với bọn họ: “Thật xin lỗi, vì tôi mà liên lụy tới hai người.”
Nhạc Thính Phong lườm cậu ta một cái: “Biết thế là tốt rồi, về sau đừng có hành động mà không suy nghĩ như vậy.”
Lộ Tu Triệt còn nghiêm túc nói: “Chuyện này do tôi khởi xướng, cũng do tôi chủ động làm, cậu chỉ nói giúp tôi hai câu thôi, lát nữa cảnh sát tới thì để tôi trả lời, không can hệ gì đến hai người cậu.”
Nhạc Thính Phong nói: “Giờ không phải nói này nọ gì nữa cả, không có chuyện gì đâu.”
Cảnh sát rất nhanh đã xuất hiệu, sau khi tìm hiểu tính huống thì họ cũng nhất thời trở nên vô cùng khó xử.
Nếu là người trưởng thành ẩu đả với nhau thì đơn giản thôi, trực tiếp đưa người về cục cảnh sát tạm giam hai ngày thì không có chuyện gì nữa cả, nhưng mà... Đây mới là hai cậu bé, 14 tuổi cũng không tính là lớn, vậy nên chỉ có thể giáo dục tại hiện trường mà thôi.
Nhưng mấu chốt ở đây là bên nào cũng cho rằng mình đúng, không ai tháy mình sai cả.