Hạ An Lan cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi lại tiếp tục nói: “Ngược lại là cô, tốt xấu gì cô cũng là người lớn, cô muốn bảo vệ con trai mình cũng không phải điều gì đáng phải chỉ trích, nhưng mà... Cô lại ỷ vào việc mình lớn tuổi mà bắt nạt trẻ con. Đây là giáo dục của cô sao? Ngay cả cháu gái mới chỉ có 8 tuổi của tôi mà cô cũng có thể động thủ, cô còn là người sao? Cô hãy cảm thấy may mắn vì tôi không ở đó đi. Nếu tôi mà nhìn thấy cô động vào cháu gái tôi như vậy, cô cứ xem tôi xử lý cô thế nào.”
Hạ An Lan dứt lời thì buông cốc nước trong tay đánh xoảng một tiếng, tất cả những người trong phòng họp đều run rẩy, Hạ thị trưởng thật dọa người.
Hạ An Lan nói không chút khách khí, lúc nói tới con trai anh thì anh còn có thể kiềm chế được, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan tới Thanh Ti là anh sẽ không nhịn được.
May mà anh không ở đó, nếu không thì cứ chờ xem anh xử lý người phụ nữ kia thế nào. Ngay cả một đứa bé như Thanh Ti mà cũng dám đẩy, cô ta còn có chút nhân tính nào không vậy?
Mẹ Trang nghe được lời này của Hạ An Lan, hai mắt muốn rớt khỏi tròng, cái nhà này rốt cuộc là loại gì vậy, con trai thì kiêu ngạo, ương bướng, ba cũng là dạng không thèm nói lý lẽ, đã là kẻ ác lại còn đi cáo trạng trước rồi cắn ngược lại bọn họ, rõ ràng con trai cô ta mới là người bị hại cơ mà???
Mẹ Trang tức giận đến đau cả ngực, không nói nên lời: “Anh... Anh, các người... Thật quá đáng, dám cưỡng từ đoạt lý như vậy. Tôi vốn không hề muốn gây khó dễ cho các người, tôi chỉ muốn con trai anh xin lỗi con trai tôi. Thật không ngờ rằng các người lại không biết xấu hổ như vậy, đã vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí. Hôm nay con trai tôi bị thương, chuyện này tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, chuyện hôm nay, nhất định tôi phải báo cảnh sát.”
Hạ An Lan tức giận nói: “Cô báo đi, báo nhanh đi, đừng có lãng phí thời gian của người khác nữa. Cô nói con trai cô bị thương sao, được, bên này tôi cũng có con trai và cháu gái bị sang chấn tâm lý do bị con trai cô đe doạ. Chính là thằng con trai được dạy dỗ tử tế của cô mới là người tự mình kiếm chuyện, xông đến trước mặt người khác, xát muối vào miệng vết thương trong lòng một đứa nhỏ khác, vậy người ta không đánh nó thì đánh ai? Không lẽ cô không thử nghĩ lại xem mình dạy dỗ nó thế nào mà còn có mặt mũi đi tìm người khác tính sổ thế này à. Nếu tôi mà là cô thì đã sớm không dám vác mặt đi gặp người khác rồi.”
Một đứa trẻ con cố ý gây sự kiểu này mà không đánh nhau thì mới là chuyện lạ đó. Trẻ con mười hai, mười ba tuổi chính là thời điểm thanh xuân nổi loạn, nếu không gây sự đánh nhau mới là không thích hợp đó.
Mẹ Trang tức giận đến nỗi muốn nổ tung: “Anh... Anh... Nói chuyện với anh thế này thật sự là một sự sỉ nhục đối với tôi...”
Hạ An Lan thản nhiên nói: “Đó là do cô tự mình rước lấy nhục mà thôi.”
Mẹ Trang thật sự không nói nổi với Hạ An Lan dù chỉ một câu nữa, quay sang nói với ba Trang: “Chồng, anh lập tức gọi điện thoại cho cảnh sát để cảnh sát đến đây xử lý đi!”
Ba Trang xem như vẫn còn chút lý trí, nói: “Trước hết cứ đưa con vào bệnh viện đã, em xem mắt thằng bé cũng sưng húp lên rồi, anh đã gọi điện cho Lộ tổng để anh ta xử lý, một lát nữa anh ấy sẽ cử người đến giải quyết chuyện này.”
“Cử người tới giải quyết cái gì, giải quyết thế sao? Không lẽ anh ta có thể đánh chết con trai anh ta chắc?”
Ba Trang trấn an vợ mình: “Em bình tĩnh chút đí...”
Mẹ Trang gạt tay chồng ra, nói: “Anh bảo em phải bình tĩnh thế nào đây hả, cả vợ cả con anh đều bị người ta khinh thường đến nước này mà anh vẫn còn có thể ở đó mà thờ ơ như vậy.”
“Vậy em muốn anh phải làm sao bây giờ, không lẽ anh phải đánh cho ba đứa nhỏ này một trận sao? Anh là người lớn, không lẽ em muốn anh phải thật sự đầu rơi máu bảy với chúng hả?”
“Người lớn thì làm sao, lúc nãy ba thằng nhóc này cũng nhục nhã em qua điện thoại còn gì, đó là đánh thẳng vào mặt em còn gì?”
Trang Sử từ từ nhắm chặt hai mắt, không dám mở ra: “Mẹ, mẹ, mắt con đau quá, liệu mắt con có bị mù không...”
Mẹ Trang đau lòng đến nỗi đỏ mắt muốn khóc, quay sang giục ba Trang: “Anh lập tức gọi điện thoại cho em, mau lên!”