Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1377: Chương 1377: Làm hơn thế liền tê liệt




Hôm sau, khi tới trường, Nhạc Thính Phong thấy Lộ Tu triệt đã đợi ở đó, ngủ gà ngủ gật

Nhạc Thính Phong ngồi xuống, không để ý đến cậu ta, dẫu sao cũng chưa đến giờ học.

Không lâu sau Lộ Tu Triệt đã tỉnh lại, cười hề hề nói: “Haizzz, cuối tuần sẽ có cuộc thi nên mấy tối nay tôi đều ngủ không yên. Cậu nói xem đây là có chuyện gì vậy?”

Nhạc Thính Phong quay đầu, liếc nhìn cậu ta rồi hoảng sợ: “Cả đêm hôm qua cậu cũng không ngủ phải không?”

Sắc mặt Lộ Tu Triệt vô cùng không tốt, hai mắt thâm quầng, trong mắt còn có tia máu, thoạt nhìn không tốt chút nào.

“Cũng gần như vậy đi...” Lộ Tu Triệt ghé vào bàn.

Nhạc Thính Phong tò mò: “Cậu không ngủ thì làm gì vậy?”

Lộ Tu Triệt mất ngủ, đây quả là sự kiện vô cùng kỳ lạ.

Lộ Tu Triệt ngẩng đầy, liếc mắt nhìn Nhạc Thính Phong một cái rồi lại nằm úp sấp xuống: “Haizzzz...”

Nhạc Thính Phong chợt nghĩ ra: “Cậu... Không phải là vì sắp đến cuộc thi nên... lo lắng đấy chứ?”

Lộ Tu Triệt không nhúc nhích, cũng không nói gì.

Nhạc Thính Phong giật mình: “Thật ư? Cậu... Thật sự lo lắng về cuộc thi sao?”

Lộ Tu Triệt đẩy tay Nhạc Thính Phong ra: “Không có...”

“Vậy cậu làm gì mà ngủ không yên? Cậu đang lo lắng sợ thi không tốt nên mới không ngủ nổi phải không?”

“Haizzz, không phải là tớ lo rằng thi không tốt, mà là...” Lộ Tu Triệt liếm liếm khoé miệng, không biết phải nói như thế nào.

“Cái gì?”

Lộ Tu Triệt nhức đầu: “Tớ cảm thấy là, hai, ba tháng nay tớ cố gắng như vậy, tớ... Nếu tớ... Nếu...”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừ, tớ biết rồi. Cậu cảm thấy mình cố gắng học tập như vậy, vạn nhất cuối cùng thi cuối kỳ lại thi kém cỏi như cũ, cái này sẽ chứng minh rằng tất cả mọi cố gắng lúc trước của cậu đều là uổng phí.”

Lộ Tu Triệt thở dài một tiếng: “Đúng vậy, còn minh chứng là con người tớ trời sinh ngu dốt, không thích hợp để học tập nữa kìa.”

“Cho nên tối qua cậu mới không ngủ được, là do cố gắng học hành?”

Lộ Tu Triệt gật đầu: “Đúng vậy...”

Đêm qua, cậu làm thế nào cũng không ngủ được, cuối cùng gần sáng lại ra bàn làm toán, cứ thế cho đến khi trời sáng, không biết ngủ gục trên bàn từ khi nào.

Nhạc Thính Phong vươn tay vỗ vai cậu ta, đùa giỡn một chút: “Không tồi đâu, nếu cậu cố gắng như vậy mà còn thi không tốt thì hẳn là thần tiên cũng không thể cứu nổi.”

“Này, cậu còn nói mát mẻ tôi hả, tôi cho cậu một trận bây giờ.”

Trong khoảng thời gian này, Lộ Tu Triệt đã thay đổi không ít, tuy rằng tính tình vẫn thối như cũ nhưng người cũng coi như thành thục, học tập hơn xưa rất nhiều.

Hiếm thấy được Nhạc Thính Phong an ủi cậu ta: “Yên tâm đi, chuyện học tập này nọ vô cùng công bằng, cậu cố gắng nhiều như vậy, đương nhiên nó sẽ hồi báo cho cậu không ít đúng không. Hiện giờ còn chưa thi mà, không phải sao?”

“Thật vậy ư?”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Là thật, thời điểm cuộc thi cứ phát huy như bình thường là tốt rồi, có đôi khi cậu càng khẩn trương như vậy thì thi mới không tốt đó, bình tĩnh đi.”

Lộ Tu Triệt vẫn khẩn trương như cũ: “Vậy cậu... vẫn bình tĩnh không bị ảnh hưởng gì sao?”

Nhạc Thính Phong bày ra một bộ dạng chăm chỉ làm bài tập: “Ừ, làm bài tập đi, nếu cậu khẩn trương như vậy thì làm nhiều bài tập một chút, làm càng nhiều thì càng bình tĩnh thôi.”

“Cách này có tác dụng sao?”

“Cậu cứ thử đi, không phải là sẽ biết ngay sao?

Lộ Tu Triệt xắn tay áo: “Được, để tớ thử xem.”

Nhạc Thính Phong lắc đầu cười, cậu ta đúng là cả tin mà, nhưng mà tiểu tử này có thể có phản ứng như ngày hôm nay, vậy chứng minh cậu ta đã trưởng thành không ít đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.