Lộ Tu Triệt nhíu mày: “Này... Sao lại là mày?”
Dư Viễn Phàm không nói thành lời.
Có ý gì đây? Đây là căn bản cậu ta không phát hiện ra cậu sao?
Lộ Tu Triệt đánh giá từ trên xuống dưới bộ dạng chật vật không chịu nổi của Dư Viễn Phàm, bị thương không nhẹ đây, cậu cười ha hả: “Ách... Nếu sớm biết là mày thì tao sẽ không cứu đâu, đúng là xui xẻo mà.”
Cậu gọi hai vệ sĩ của mình: “Hai người đừng đứng ngây ra nữa, lên xe đi, về nhà.”
Vệ sĩ gật đầu, chạy nhanh lên xe.
Dư Viễn Phàm nhìn Lộ Tu Triệt: “Mày có biết vì sao tao lại không cảm ơn mày không, rõ ràng tao với màu đều là, nhưng mà...”
Lộ Tu Triệt vươn tay: “Ngừng, hai chúng ta không giống nhau, từ lúc bắt đầu đã không hề giống nhau rồi.”
Bọn họ làm sao có thể giống nhau được chứ, từ khi bắt đầu sinh ra đã có cuộc sống không giống nhau rồi.
Một đứa ở trong xe, một đứa ở ngoài xe, một đứa thân toàn hàng hiệu, một đứa thì cả người chật vật không chịu nổi, đầy người thương tích, nhưng trong xương tuỷ bọn họ lại chảy chung một dòng máu, loại chênh lệch như nước sông với mặt biển, loại đối lập này khiến trong lòng Dư Viễn Phàm càng lúc càng khó lấy được bình tĩnh.
“Cảm giác về sự ưu việt của mày đều là nhờ chà đạp lên sự thống khổ của tao, mày có tư cách gì mà khoe khoang trước mặt tao hả...”
Lộ Tu Triệt không kiên nhẫn, cắt lời: “Bản thiếu gia không muốn nghe mấy lời vô nghĩa này của mày. Cảm giác về sự ưu việt của tao làm sao? Mày ngại nhìn thấy phải không? Làm mày bị thương chắc? À... Cảm giác về sự ưu việt của thiếu gia như tao, cùng với chuyện có tiền hay không có tiền là không liên quan, cho dù không có tiền, tao vẫn xuất sắc hơn mày, đây chính là cảm giác của tao về sự ưu việt.”
Cậu bĩu môi: “Thật là, đúng là chả mấy khi phát thiện tâm thế này, vậy mà lại cứu nhầm người, phiền muốn chết. Thôi... Lái xe về nhà.”
Cửa kính xe được nâng lên, xe khởi động rời đi, bỏ lại Dư Viễn Phàm một mình đứng lẻ loi ở ven đường.
Xe chạy mang theo một làn gió lạnh, Dư Viễn Phàm đứng trong gió lạnh mà run bần bật.
Cậu nắm chặt tay, đầu óc đều chỉ là một câu “Dựa vào cái gì...”
Bọn họ đều là người như nhau, đều là cháu trai nhà họ Lộ như nhau, ngoại trừ việc cậu ta không có một người mẹ tốt, xuất thân danh môn, bọn họ rốt cuộc không giống nhau ở đâu?
Vì cái gì mà ông trời lại đối xử với bọn họ bất công như vậy?
Trên đường, tâm tình Lộ Tu Triệt cũng không tệ lắm, cậu cứu Dư Viễn Phàm, đương nhiên không trông chờ tên đó nói câu cảm ơn.
Nhưng mà, cậu không muốn làm bộ như không phát hiện ra mà thôi.
Nếu lần sau lại đụng phải, cậu vẫn sẽ quản chuyện của tên đó.
Vệ sĩ cũng bất bình thay cho Lộ Tu Triệt: “Thiếu gia, thằng nhóc đó đúng là không biết tốt xấu mà.”
Lộ Tu Triệt gật đầu, còn nói: “Đúng, đúng là không biết tốt xấu.”
Lái xe cũng căm phẫn nói: “Chúng ta không nên cứu cậu ta, phải để thằng nhóc đó bị đánh chết luôn mới đúng. Được cứu còn hống hách như vậy, nó cho rằng nó là ai chứ, giống như là thiếu gia thiếu nợ nó vậy.”
Hai chân Lộ Tu Triệt đạp đạp về phía trước: “Đúng, không nên cứu tên đó...”
Còn không phải sao? Đại khái là trong suy nghĩ của Dư Viễn Phàm là cậu thiếu nợ tên đó.
“Thiếu gia, vừa rồi tôi thấy trong mắt tiểu tử đó... Tất cả đều là sự không cam lòng...”
Hai tay Lộ Tu Triệt gối ra sau đầu: “Tên đó đương nhiên là không cam lòng rồi, nhất là khi tên đo thấy tôi sống tốt như vậy.”
“Đúng vậy, cậu chính là thiếu gia mà. Nhưng mà thiếu gia à, tâm địa của cậu tốt quá, về sau đụng phải loại tiểu tử này, không cần phải đối xử tốt với nó như vậy...”
Lộ Tu Triệt gật đầu, tỏ vẻ cậu cũng hiểu được điều này.
Tên Dư Viễn Phàm kia, thật sự không thể đối xử tốt với nó được.
Về đến nhà, thấy người lớn trong nhà đều đang ở trong phòng khách xem ti vi, bà cụ hỏi: “Sao hôm nay con về muộn vậy?”