Lộ Tu Triệt thuận miệng nói: “Hôm nay thầy giáo ra nhiều bài tập, có vài chỗ con không hiểu nên mởi hỏi Nhạc Thính Phong làm chậm trễ thời gian, ngày mai sẽ không thế đâu ạ.”
Lộ Hướng Đông nói một câu: “Thầy giáo của con đúng thật là, cho nhiều bài tập như vậy làm gì, tan học về nhà, thời gian nghỉ ngơi vốn đã chẳng còn nhiều, còn cho nhiều bài tập như thế. Bộ Giáo dục không phải suốt ngày nói là phải cắt giảm chương trình sao? Cắt chỗ nào vậy?”
Khoé miệng Lộ Tu Triệt giật giật, ông già của cậu nói thế này ư, ít nhất là đại khái ông ta tự nhiên tốt tính đi.
Cậu cũng không tranh cãi với Lộ Hướng Đông: “Nếu không thì ba gọi điện cho hiệu trưởng trường con đi, bảo thầy giáo không cần giao nhiều bài tập như thế cho chúng con làm.”
Nếy trong nhà ngày nào cũng có thể hòa thuận thì ai muốn gây chuyện làm gì chứ.
Lộ Hướng Đông nói: “Để ngày mai ba gọi cho hiệu trưởng trường các con.”
Bà Lộ tươi cười, có thể thấy hai ba con Lộ Tu Triệt có thể tâm bình khí hoà mà nói chuyện với nhau đôi câu như vậy, thật khiến cho người ta vui mừng mà.
Bà vẫy vẫy Lộ Tu Triệt: “Đến ăn chút hoa quả đi, hiện giờ mùa này rất khô hanh, dễ thiếu nước, con ăn nhiều hoa quả một chút.”
Lộ Tu Triệt ngồi xuống: “Vâng, được ạ, cảm ơn bà nội.”
Bà Lộ sờ sờ đầu Lộ Tu Triệt: “Tiểu Triệt của chúng ta trưởng thành rồi, lúc còn nhỏ...”
Bà vẫn nhớ rõ lần trước gặp Lộ Tu Triệt, đó là vào năm trước, lúc ấy ở quê nhà, thằng bé khiến mấy anh em họ khóc lóc thành một đoàn.
Hơn nữa còn đến chết không chịu nhận sai, có bị đánh cũng không chịu hối cải, tính tình kia quả thật là khiến người khác đau đầu.
Nhưng hiện tại, cả người thằng bé đã thay đổi, yêu thích học tập, tình tình cũng tốt lắm, cũng hiểu chuyện nữa.
Bà Lộ cảm giác được rằng rốt cuộc cũng không cần phải hâm mộ cháu trai nhà người khác nữa rồi.
Lộ Tu Triệt ở dưới lầu ăn một chút hoa quả, lại bồi người lớn nói chuyện một lúc rồi lên phòng. Cậu thật sự có bài tập phải làm.
Bà cụ cảm khái nói: “Tiểu Triệt hiện giờ đã ngoan hơn rất nhiều rồi, chủ nhiệm lớp thằng bé hôm nay còn gọi điện tới, còn khen nó nữa.”
Lộ Hướng Đông kinh ngạc: “Chuyện khi nào vậy, sao con không biết thế?”
“Anh không ở nhà mà đi làm. Chủ nhiệm lớp thằng bé, cô giáo Tống nói giờ Tiểu Triệt rất nỗ lực học tập, đi học rất nghiêm túc, làm bài tập cẩn thận, học tập tiến bộ vô cùng rõ ràng, rất nhiều thầy cô giáo trong trường đều rất thích thằng bé. Ở trường bọn họ còn lấy Tiểu Triệt làm tấm gương để giáo dục học sinh trong lớp đó.”
Lộ Hướng Đông cười nói: “Thằng nhóc này... Thật đúng là thoát thai hoán cốt mà.”
Bà cụ tươi cười đầy mặt: “Còn không phải sao”
“Sao vừa rồi mẹ không nói với thằng bé?”
Bà cụ liếc mắt nhìn bạn già của mình: “Đây là do ba anh không cho, ba anh nói, nếu nói cho Tiểu Triệt, nhỡ đâu thằng bé sinh kiêu ngạo thì biết làm sao? Thằng bé có thể duy trì như vậy là rất tốt, về sau không chừng có thể thi đỗ một trường đại học rất tốt cũng nên.”
Ông Lộ nói: “Trẻ con tuổi còn nhỏ, tâm tính chưa ổn định, khen ngợi nhiều cũng chưa hẳn là chuyện tốt.”
“Ba nói cũng có đạo lý.” Lộ Hướng Đông nhớ tới bản thân mình còn có một đứa con khác, hắn đã có một thời gian không nhận được tin tức gì của Dư Viễn Phàm, không biết thằng bé hiện tại thế nào.
Ông cụ liếc mắt nhìn Lộ Hướng Đông: “Không phải là anh đang nghĩ đến Dư Viễn Phàm, không biết hiện giờ nó thế nào đấy chứ?”
“Ba, con... Con không có...” Lộ Hướng Đông vội vàng phủ nhận, hiện tại hắn nào dám nói mình đang muốn biết tình hình của Dư Viễn Phàm.
“Cho dù anh có thì cũng không liên quan, anh có thể nghĩ tới thì cũng là chuyện hết sức bình thường. Đây là tình hình sau khi nó nhập học, anh tự xem đi.”
Ông cụ đưa ra một túi hồ sơ đã sớm chuẩn bị tốt cho Lộ Hướng Đông.