Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1896: Chương 1896: Nếu tất cả mọi người cùng ghét em thì vấn đề là do em (2)




Rốt cuộc tới Vương Di Khả, cô ta hơi khẩn trương. Thầy Tần nói: “Những ai bầu bạn Vương Di Khả làm lớp trưởng thì giơ tay lên.”

Vương Di Khả hoảng sợ, sao thầy Tề lại không nói rằng thầy ấy thấy Vương Di Khả không tệ, có thể đảm nhiệm vị trí lớp trưởng chứ?

Cô ta quay đầu nhìn, cả lớp không có một ai giơ tay, một người cũng không.

Sắc mặt Vương Di Khả càng lúc càng kém, hốc mắt càng lúc càng đỏ.

Cô ta cảm thấy tất cả mọi người đều đang bắt nạt mình, cô ta có gì không tốt chứ? Trước đây cô ta làm tốt trưởng có bao giờ kém đâu?

Thầy Tề không hề cảm thấy ngoài ý muốn với kết quả này. Ông không cho Vương Di Khả tham gia chính vì lý do này, nhưng nữ sinh này lại không từ bỏ ý định nên ông còn cách nào khác sao?

Thầy Tề âm thầm lắc đầu, tư tưởng của cô gái này có phần quá… nói như thế nào nhỉ, là quá mức tự tin, trước kia được nâng lên quá cao nên lần này ngã xuống sẽ bị thương rất đau.

Nhưng mà ngã xuống cũng chưa chắc không tốt, nếu có thể nhận được một bài học rồi sửa lại bản thân mình thì đó là chuyện tốt.

Cuối cùng, Vương Di Khả không nhận được một phiếu bầu nào, mà Trần Hạo lại vươn lên hạng nhất.

Thầy Tề rất vừa lòng, thành tích của Trần Hạo không tệ, tính cách cũng trầm ổn, làm việc kiên định, “Số phiếu đã rõ ràng, Trần Hạo sẽ là lớp trưởng của lớp chúng ta. Đây là lớp trưởng mà mọi người tự tuyển ra, vì thế mọi người có đồng ý phối hợp công việc với bạn ấy không?”

Học sinh trong lớp thi nhau gật đầu. Tất cả đều cảm thấy vô cùng thoải mái.

Rốt cuộc thì Vương Di Khả cũng không làm lớp trưởng nữa rồi, thật tốt quá!

Đây là lần đầu tiên Vương Di Khả phải trơ mắt nhìn vị trí lớp trưởng rơi vào tay người khác, sự ghen ghét và mất mát làm cô ta sắp phát điên rồi.

Cô ta đột nhiên đứng phắt lên, phẫn nộ gào thét: “Thầy, em không phục, bọn họ đều nhằm vào em.”

Dường như thầy Tề cũng biết là Vương Di Khả sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế.

Nhưng nữ sinh này càng làm thế thì chỉ càng khiến mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn hơn mà thôi.

Thầy Tề đáp: “Nếu một người chán ghét em thì đó là vấn đề của họ, nếu hai người chán ghét em, khả năng cũng là vấn đề của họ. Nhưng mà cả 30 người đều ghét em, vậy thì có phải em nên nghĩ lại xem liệu có phải vấn đề thuộc về chính bản thân mình không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.