Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1897: Chương 1897: Nhìn lộ tu triệt lại có cảm tưởng như mặt trời mọc ở hướng tây




Học sinh lớp E cũng rất dễ hòa đồng, lập tức kêu ầm lên sau khi thầy giáo nói xong: “Thề sống chết bảo vệ bảo vật của lớp.”

Lộ Tu Triệt ngồi nghe vậy liền bật cười.

Nhạc Thính Phong trừng mắt với cậu ta, cậu đang thấy hối hận, ở lại lớp này quả thực cứ có cảm giác mất mặt.

Thầy giáo chủ nhiệm họ Chu, chưa khai giảng được mấy ngày đã hòa nhập được với bọn học sinh, nói với học trò: “Được rồi, từ ngày hôm nay trở đi đừng để thầy phải nhắc, tất cả mọi người đều biết nên làm gì đúng không? Các em nhất định phải luôn nhớ kỹ, bạn học Nhạc Thính Phong chính là tài sản chung của lớp chúng ta, kiên quyết không cho phép lớp khác mơ ước, biết chưa?”

Học sinh bên dưới lập tức đồng thanh hô: “Biết rồi ạ!”

“Đặc biệt phải đề phòng lớp B, lớp D, lớp F, chủ nhiệm của ba lớp này vẫn luôn hằm hè đoạt người với chúng ta đấy.”

Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt rời khỏi lớp A làm chủ nhiệm các lớp khác vô cùng kích động, điều này nghĩa là tất cả mọi người đều có cơ hội.

Tuy rằng cuối cùng Nhạc Thính Phong chọn lớp E nhưng lúc trước cậu rời khỏi lớp A thì sau này cũng có thể rời khỏi lớp E, nếu làm tốt có khi cuối cùng lại về lớp mình thì sao?

Cho nên thầy cô ở các lớp khác đều luôn chưa từng nguôi hy vọng.

Thầy Chu cũng rất lo lắng, khó khăn lắm lớp mới có được một bảo bối, tuyệt đối không thể để bảo bối chạy mất được.

Lớp trưởng liền nói: “Thầy cứ yên tâm, bọn em nhất định không để học sinh ba lớp này tới gần lớp mình.”

Các học sinh khác đều hùa nhau gật đầu, vẫn là câu nói kia, thề sống chết bảo vệ bảo vật của lớp.

Thầy Chu thấy đám học sinh vô cùng đồng lòng thì gật đầu hài lòng: “Đương nhiên, quan trọng nhất là sau này các em phải chăm chỉ học tập như Nhạc Thính Phong, tương lai của lớp chúng ta khả năng vẫn sẽ rất mở rộng.”

Thầy Chu lại nhìn Lộ Tu Triệt, bừng tỉnh nhớ ra, mẹ ơi, suýt chút nữa đã quên, Nhạc Thính Phong là bảo vật của lớp nhưng Lộ Tu Triệt này cũng khó lường lắm nha, đây là tấm gương sống của sự cố gắng mà!

Thầy Chu hắng giọng, lại tiếp tục nói: “Còn có một chuyện rất quan trọng nữa, đó là phải học tập bạn học Lộ Tu Triệt nữa.”

Lộ Tu Triệt đang cười nhạo Nhạc Thính Phong, không ngờ chính mình cũng bị điểm danh.

Cậu cảm thấy không ổn, liên quan gì tới cậu chứ, tại sao lại nhắc tới cậu làm gì?

Thầy Chu nhìn Lộ Tu Triệt với vẻ mặt cảm khái: “Các em, nhìn thấy bạn học Lộ Tu Triệt, các em nghĩ tới điều gì đầu tiên?”

Rất nhiều học sinh hô lên: nghịch tập, dốc lòng, kỳ tích, có cả nỗ lực nữa…

Thầy Chu gật đầu: “Đúng thế, các em đều nói rất đúng, nhưng điều thầy nghĩ tới khi nhìn bạn Lộ Tu Triệt chính là mặt trời mọc ở hướng tây, điều này cũng không phải không có đạo lý.”

Học sinh cười nghiêng ngả, khóe miệng Lộ Tu Triệt khẽ giật.

Thầy Chu giơ tay ra hiệu cho mọi người ngừng cười: “Các em không nên cười, thầy đang nói chuyện nghiêm túc với các em. Bạn Nhạc Thính Phong là học thần, phỏng chừng tất cả mọi người, bao gồm cả thầy, nếu trở lại tuổi của các em cũng không thể nào đạt được tới độ cao này, bạn ấy là mục tiêu để chúng ta nhìn lên. Nhưng mà bạn Lộ Tu Triệt lại là người ở ngay bên cạnh các em, là kỳ tích mà các em tự mình nhìn thấy, không, cũng không phải kỳ tích mà chính là bạn ấy đã nỗ lực thay đổi mình.”

“Bạn Lộ Tu Triệt chính là ngọn đèn đường sáng trên đường đi của các em, nhìn bạn ấy, các em liền nhìn thấy ánh sáng. Các em nên biết, ngay cả một học sinh cá biệt bao nhiêu năm như bạn Lộ Tu Triệt mà còn có thể nghịch tập thành học sinh giỏi được, vậy tại sao các em không thể? Ai cũng có khả năng vô hạn, chỉ là các em có chịu khai quật nó lên không mà thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.