Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1760: Chương 1760: Người con làm hại là ba ta, là người ta kính trọng nhất




Chỉ có người bị hại mới có tư cách nói tha thứ, Lộ Hướng Đông không phải, cho nên hắn không có tư cách ấy.

Dư Viễn Phàm không nghĩ tới Lộ Hướng Đông lại nói như vậy, cậu sốt ruột: “Nếu ông nội cứ thế không tỉnh lại thì sao? Vậy ông sẽ trơ mắt nhìn tôi mang trên lưng tội danh giết người, đời này cứ thế coi như bỏ đi?”

Nói cách khác, cho dù Lộ lão gia có thật sự tỉnh lại, ông ta sẽ tha thứ cho mình hay sao?

Không có khả năng, lão già đó xấu xa như vậy, sao có thể sẽ tha thứ cho cậu chứ, phỏng chừng ông ta còn ước gì nó ở trong tù cả đời cũng nên.

Đáy mắt Lộ Hướng Đông hiện lên một tia đấu tranh, cuối cùng vẫn là nói: “Đây là sự trừng phạt mà con phải nhận, con cũng biết ông nội có thể tỉnh lại hay không còn chưa rõ, vậy lúc con động thủ, có nghĩ tới không?”

Dư Viễn Phàm vội vã vỗ xuống bàn: “Tôi đã nói rồi, trước khi tôi làm không có biết thuốc đó có thể gây chết người, huống chi… Ba, đầu óc ba có nghĩ không, cho dù tôi không hạ độc, ông nội đã cao tuổi rồi, ông ấy có thể sống được mấy năm chứ. Nhưng tôi đây, tôi mới có 14 tuổi thôi, tôi còn trẻ như vậy, tôi…”

Cậu nói còn chưa dứt câu, Lộ Hướng Đông đã tức giận tím mặt: “Mày câm miệng lại cho tao, ý của mày là ba tao tuổi cao, có chết cũng đáng phải không? Tao thật không ngờ được, lời này mà mày cũng có thể nói ra.”

Lộ lão gia tuổi có cao thì cũng vẫn là ba hắn.

Cho dù ông cụ đã bệnh nguy kịch, sống cũng không được bao lâu, vậy cũng không phải là lý do để nó hạ độc giết người.

Mưu sát là mưu sát, lấy cớ gì cũng không thể tính là lý do, huống chi… còn là lý do khiến cho người ta nghe xong thấy rét lạnh cả tâm can.

Dư Viễn Phàm ảo não, sao cậu lại có thể đem những lời từ trong lòng mình đều nói ra: “Ba, con nói sai rồi, thực xin lỗi… Con không cố ý, con chỉ muốn nói, con còn…”

Lộ Hướng Đông cắt lời nó: “Đúng, mày còn trẻ, cho nên mày càng nên phải nhận trừng phạt. Người mày làm hại là ba tao, tao vẫn luôn kính trọng ba mình, tuy rằng ông ấy thật bảo thủ, tính tình nóng nảy, ông ấy động một tí là đánh tao. Nhưng trong lòng tao, ông ấy vẫn luôn là người tao tôn kính, bởi vì không có ông ấy sẽ không có nhà họ Lộ.”

“Mày cứ ở nơi này từ từ hối cải để làm con người mới. Từ hôm nay tao sẽ không tới nữa, mày tự lo thân cho tốt.”

Lộ Hướng Đông đứng dậy rời đi, để lại Dư Viễn Phàm ở phía sau hét to.

Dư Viễn Phàm tức giận dùng sức đập bàn. Thật vất vả mới gặp được Lộ Hướng Đông, không nghĩ tới lần này hắn lại khó lừa gạt như vậy

Ra khỏi trại tạm giam, Lộ Hướng Đông ngẩng đầu nhìn đám mây đen che lấp mặt trời, gió thổi đến, hắn cảm thấy hơi lạnh.

Hôm nay đến nơi này một chuyến, hắn hiểu được một chuyện, chẳng trách ba hắn nói mặc kệ có hay không có Dư Viễn Phàm, mặc kệ nó có xuất sắc hay không, tương lai người thừa kế nhà họ Lộ nhất định phải là Lộ Tu Triệt.

Lộ Hướng Đông thở dài một hơi, quên đi, quên hết đi, vẫn là do hắn gây ra.

Một phen rối rắm này, trong nhà đều chẳng mấy chốc bị hắn khiến cho tán loạn.

Sau này, tử tế mà sống đi.

Về phần Dư Viễn Phàm, chờ ba hắn tỉnh lại rồi nói tiếp, hết thảy để xem ý tứ của ba hắn.

Sau khi lên xe, đang muốn về nhà, di động của Lộ Hướng Đông kêu lên.

Bà Lộ gọi tới, hắn liền nghĩ đến chuyện gì, vội vàng bắt máy.

“Mẹ, làm sao vậy?”

Gióng nói của bà Lộ dồn dập truyền tới: “Hướng Đông, Hướng Đông, con mau tới đây… Bác sĩ nói ba con có khả năng tỉnh lại…”

Lộ Hướng Đông vừa nghe mừng rỡ: “Vâng, vâng. Con sẽ tới ngay.”

Hắn vội vã cúp điện thoại, chân đạp ga liền phóng ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.