Tới bệnh viện rồi, Lộ Hướng Đông vội vàng vọt vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, bà Lộ đang canh giữ bên mép giường, nắm chặt tay ông cụ.
Ông cụ nhắm nghiền hai mắt, Lộ Hướng Đông thấp giọng hỏi: “Mẹ, ba con thế nào rồi? Không phải nói là ba con sắp tỉnh lại rồi ư?”
“Suỵt...” Bà cụ ý bảo hắn nói nhỏ chút, chỉ chỉ ra ngoài, ý bảo hắn ra ngoài nói chuyện.
Bà Lộ nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại, nói: “Ba anh vừa mới tỉnh lại một lúc, nhưng rồi lại ngất xỉu đi. Bác sĩ nói rằng chủ yếu là do cơ thể quá suy nhược, tuổi tác ông ấy lại lớn, không thể so sánh với người trẻ tuổi được, nhưng ông ấy có thể tiỉnh lại đã nói lên rằng cơ bản không có vấn đề gì lớn cả. Trước cứ để ông ấy ngủ thêm một lúc, chờ tỉnh lại thì ăn một chút gì đó, nhai chậm là có thể phục hồi...”
Lộ Hướng Đông nghe thấy thì vô cùng vui mừng: “Vâng vâng... Vậy là tốt rồi, tốt rồi, vậy... Con về nhà lấy đồ ăn cho ba nhé mẹ.”
Vừa rồi khi bước vào, hắn thấy ông cụ nhắm hai mắt, hắn còn tưởng là ông chưa tỉnh kìa.
“Mẹ đã bảo trong nhà nấu cháo trắng, ba anh vừa mới tỉnh lại, dạ dày còn rất yếu, những đồ ăn khác sẽ không tiêu hoá được, giờ chỉ có thể ăn trước chút cháo trắng thôi.”
Lộ Hướng Đông gật đầu: “Vâng, giờ con sẽ về nhà luôn, nhân tiện sẽ gọi điện báo cho Tiểu Triệt.”
“Được, con về trước đi, mẹ ở lại đây chăm.”
Lộ Hướng Đông vui vẻ lái xe rời khỏi bệnh viện, trên đường lái xe về nhà thì lấy điện thoại gọi cho Lộ Tu Triệt.
Lúc ấy Lộ Tu Triệt đang ở trường, học tiết cuối cùng buổi sáng, giờ Lịch sử của cô chủ nhiệm Tống, cậu đang ghi nhớ trọng điểm bài học thì di động đột nhiên rung lên.
Điện thoại Lộ Tu Triệt liên tục rung, cậu vốn định không quan tâm, nhưng điện thoại lại luôn rung, cậu đành phải lấy ra nhìn thoáng qua xem.
Nhìn thấy gọi đến là số điện thoại của Lộ Hướng Đông, cậu chần chừ một lát, làm cái gì vậy, tự nhiên lại gọi điện thoại lúc này, ông ta muốn cậu bị cô giáo xách cổ ra ngoài ư?
Lộ Tu Triệt tắt máy không tiếp, nhưng vừa tắt đi, điện thoại lại rung lên.
Cậu quả thật rất bất đắc dĩ, nhìn cô giáo đứng trên bục giảng rồi lại nhìn điện thoại, cuối cùng đành dựng thẳng cuốn sách giáo khoa Lịch sử lên rồi cúi đầu nghe.
Điện thoại dán sát vào tai, đè thấp giọng xuống: “Alô....”
Giọng nói hưng phấn của Lộ Hướng Đông truyền tới: “Tiểu Triệt, ông nội con tỉnh rồi.”
Lộ Tu Triệt sửng sốt, sau đó đứng bật dậy: “Thật ư?”
Vì vậy cả lớp đột nhiên im bặt không một tiếng động, ngay cả cô giáo Tống cũng nhìn về phía cậu.
Lộ Tu Triệt cũng bất chấp, không để ý nhiều, cậu vô cùng kích động hỏi: “Thật ư? Ông nội con thật sự tỉnh lại rồi ư?”
“Ba vừa mới từ bệnh viện ra, hiện đang trên đường về nhà. Bà nội con nói với ba là ông nội đã tỉnh lại một lần, chỉ là thân thể suy yếu nên rất nhanh lại ngủ mất. Ba về nhà mang đồ ăn qua, chờ ông nội con tỉnh thì để ông ăn một chút, con tan học thì trực tiếp tới bệnh viện luôn nhé!”
“Vâng vâng, con biết rồi...”
Tắt điện thoại, Lộ Tu Triệt cao hứng bắt lấy bả vai Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, ông nội tớ tỉnh rồi, tỉnh rồi...”
Nhạc Thính Phong ghét bỏ đánh vào tay cậu ta: “Tớ nghe thấy rồi.”
Cô giáo Tống gõ gõ lên bảng đen: “Khụ khụ, Lộ Tu Triệt... Cô biết em hiện giờ rất cao hứng, nhưng mà chúng ta đang trong lớp, em vẫn phải tuân thủ kỷ luật của lớp học...”
Lộ Tu Triệt vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá, cô giáo Tống, em hưng phấn quá mất, ông nội của em vừa tỉnh lại, em... Trong lòng quá vui mừng, em xin lỗi, rất xin lỗi vì đã quấy rầy cả lớp.”
Cô giáo Tống biết chuyện xảy ra gần đây của nhà họ Lộ, biết ông cụ nhà họ Lộ đột nhiên tái phát bệnh tim, tình huống không tốt lắm. Trước đó cô đã đặc biệt chú ý tới tình huống của Lộ Tu Triệt, sợ cậu bé vì vậy mà tinh thần sa sút.