Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1093: Chương 1093: Nhìn đi, bản thiếu gia lợi hại chưa




Nhạc Thính Phong không những trả lời đúng mà chữ viết còn rất ngay ngắn, đặt bút dứt khoát, từng nét bút đều viết vô cùng có lực, nhìn một cái đã biết khi đặt bút trong lòng cậu bé đã có tính toán.

Chọn đáp án đúng, điền vào chỗ trống, phán đoán đúng sai, cậu bé đều làm đúng hết, không sai một câu nào.

Còn về bài văn tiếp sau đó, tất cả các giáo viên dạy Ngữ văn đều biết mặc dù bài văn chiếm nhiều điểm, nhưng đây là một phần thi tương đối chủ quan, đạt điểm cao hay thấp không thể giống như đề toán có thể đưa ra phán đoán đánh giá rõ ràng.

Nhưng, chỉ cần không lạc đề, chỉ cần viết nắn nót, bài viết sạch đẹp, không viết sai quá nhiều chữ, về cơ bản điểm số sẽ không quá thấp.

Vì vậy, các giáo viên Ngữ văn lớp 8 nhìn nét chữ từ nhỏ đã có cốt cách rắn rỏi của Nhạc Thính Phong, trong lòng có chút dậy sóng, xem ra kỳ tích đã xuất hiện rồi.

Mặc dù các giáo viên Ngữ văn đã nghe thấy tiếng mặt mình bị tát “bôm bốp”, nhưng không quan trọng, những chuyện đó không quan trọng, quan trọng là…nếu như cậu nhóc này có tài năng thực sự thì bọn họ bị đánh bao nhiêu cái cũng đáng.

Cô Ngô nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng nồng nhiệt các giáo viên Ngữ văn lớp 8, chỉ càng cảm thấy đau lòng, kho báu Nhạc Thính Phong này là do cô phát hiện ra.

Nhưng cô biết kho báu khổng lồ này không lâu nữa sẽ bị người khác giành mất.

Còn cô chỉ có thể bất lực, trơ mắt đứng nhìn.

Mỗi tiết học kéo dài 40 phút, Nhạc Thính Phong viết dấu chấm câu cuối cùng vừa vặn còn 8 phút nữa là hết tiết.

Viết văn không giống như làm toán, phải viết khá nhiều chữ. Mặc dù Nhạc Thính Phong đã viết rất ngắn gọn xúc tích nhưng dù sao vẫn không thể bớt bao nhiêu chữ trong bài văn 800 chữ.

Bỏ bút xuống, Nhạc Thính Phong liếc nhìn bài văn chi chít chữ, đứng dậy nói: “Em viết xong rồi.”

Các giáo viên đang ngồi nghển cổ ngóng trông dưới bục giảng gần như ngay lập tức chạy đến.

Chuyện gì thế này? Mấy giáo viên Ngữ văn bắt đầu tranh giành nhau xem.

“Để tôi xem, để tôi xem…”

“Thầy Lý thầy gấp cái gì chứ? Để tôi xem trước…”

“Các thầy còn lôi kéo nữa là bài thi sẽ rách đấy. Bỏ xuống! Bỏ xuống! Mọi người cùng xem.”

Cuối cùng, mấy giáo viên Ngữ văn chỉ đành đặt xuống, mấy người xúm lại cùng nhau xem bài văn của Nhạc Thính Phong.

Xem xong, trong lòng tất cả các giáo viên đều cảm khái, bài kiểm tra hôm nay quá đáng giá rồi. Thiên tài quả nhiên không giống với người thường. Cậu nhóc này…không phải loại thường. Khá lắm!

Mấy giáo viên cho điểm ngay tại chỗ, bài thi ngữ văn 100 điểm thì bài viết chiếm 40 điểm, các câu hỏi phía trên Nhạc Thính Phong đã đạt 60 điểm, cho dù bài viết bọn họ tùy tiện cho mấy điểm cậu bé cũng đều đạt yêu cầu.

Giáo viên A nói: “Bài văn này, tôi cho 35 điểm.”

Giáo viên B lâp tức phản bác: “35 điểm? Đừng có đùa chứ. Bài văn hay như thế, dàn ý rõ ràng, nét chữ ngay ngắn, chữ viết phóng khoáng, không viết sai một chữ nào, cho 39 điểm tuyệt đối xứng đáng.”

Giáo viên C nói: “Bài văn này quả thực rất hay, nhưng 39 điểm thì hơi cao, tôi thấy 37, 38 điểm là được.”

Mặc dù mấy giáo viên Ngữ văn đang có chút tranh luận về điểm số, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, bài văn của Nhạc Thính Phong thấp nhất cũng được 35 điểm. Như thế điểm Ngữ văn của cậu bé thấp nhất cũng đạt 95 điểm, thừa sức đạt yêu cầu.

Nhạc Thính Phong đứng trên bục giảng, nhìn các giáo viên đang tranh cãi vì điểm số của cậu bé. Nhạc Thính Phong trợn tròn mắt, không cần quan tâm bao nhiêu điểm, nhanh chóng cho kết quả có được không?

Cậu bé liếc nhìn Hạ An Lan đang ngồi ở đằng xa phía dưới bục giảng, đúng lúc đối diện với ánh mắt của anh.

Nhạc Thính Phong lập tức kiêu ngạo hừ một tiếng, giống như đang nói: Nhìn đi, bản thiếu gia lợi hại chưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.