Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1746: Chương 1746: Phải khiến mẹ con bọn họ chôn cùng




Một tát này của bà cụ rất mạnh. Bà tát mạnh đến nỗi Lộ Hướng Đông lệch cả người sang bên cạnh.

Lộ Hướng Đông không dám nói lời nào. Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy bà cụ nổi giận như vậy.

Bà cụ chỉ vào Lộ Hướng Đông, hỏi: “Rốt cuộc trong lòng mày, tính mạng của ba mày là cái gì?”

Lộ Hướng Đông sợ tới mức vội nói: “Mẹ... Con không phải là không để ý ba, con chỉ là... Con cũng không nói là con sẽ không gọi cảnh sát, con... Con đặt chuyện này trên người mình, con... Con có chút chần chừ, đó là sự thật, nhưng mà con cũng không giống như...”

Hắn thừa nhận là hắn từng có suy nghĩ muốn giấu nhẹm chuyện này đi, Dư Viễn Phàm dù sao cũng là con trai của hắn, cho dù làm vậy là táng tận lương tâm, nhưng mà... Hắn cũng hy vọng là có thể cho thằng bé một cơ hội, có lẽ, Dư Viễn Phàm cũng không biết rằng sự tình có thể náo loạn nghiêm trọng đến mức này.

Có lẽ, thằng bé không hề cố ý...

Bà Lộ không muốn nhìn Lộ Hướng Đông nữa, bà nhắm mắt lại: “Đủ rồi, tôi không muốn nghe anh nói gì nữa, chuyện này đã vô cùng rõ ràng rồi. Anh không cần phải giải thích gì với tôi cả, cứ giữ lại, chờ khi ba anh tỉnh thì anh đi mà nói với ông ấy. Đương nhiên, đó là nếu ba anh còn có thể tỉnh lại được.”

Trong lòng bà Lộ, so với con trai, kỳ thật, người bạn già làm bạn cả đời với bà còn quan trọng hơn nhiều.

Trước đây tính tình bà rất tốt, đối với ai cũng rất hòa nhã, nhưng lần này không có nghĩa là không còn cách nào khác.

Nhất là khi bạn già của bà xảy ra chuyện như vậy, bác sĩ nói lần này là may mắn, lượng thuốc không nhiều, nếu dùng nhiều hơn, căn bản là không đợi được tới lúc bác sĩ đến rồi.

Lần này là may mắn nên ông cụ nhà bà mới có thể vẫn nằm ở bệnh viện, tuy rằng còn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhưng ít nhất là vẫn còn sống.

Nhưng mà, lần này vận khí tốt cũng không nói được gì, chuyện này có thể cứ thế mà bỏ qua cho xong, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc bà đồng ý bỏ qua không truy cứu đầu sỏ của vụ này.

Người mà Dư Viễn Phàm muốn giết lại chính là chồng của bà. Bà mặc kệ nó là ai, có phải là cháu bà hay không, đã là hung thủ thì sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Lộ Hướng Đông quỳ gối trước mặt bà cụ, không dám nói một lời. Hắn hiểu được hiện giờ hiện giờ trong lòng bà cụ đang ngập tràn lửa giận.

Hắn cũng không dám lộn xộn, không dám nói lung tung, sợ rằng sẽ chọc giận bà cụ.

Lộ Tu Triệt đưứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Lộ Hướng Đông: “Bà nội, bà bớt giận đi, vụ án này không khó điều tra đâu, cháu tin rằng rất nhanh sẽ tìm được hung thủ thôi.”

Nước mắt bà Lộ tràn trề, sao đang yên lành lại sinh ra một mầm tai họa như vậy chứ.

Bà chỉ vào Lộ Hướng Đông, nói: “Tôi nói cho anh biết, trước khi cảnh sát bắt được hung thủ, nếu anh dám làm lộ ra điều gì, để hung thủ chạy mất thì cả đời này, anh đừng hòng bước vào nhà họ Lộ.

Lộ Hướng Đông vội lắc đầu, chuyện đã tới nước này, hắn làm sao mà dám nói khác chứ.

Chỉ có thể ở một bên nhìn, chờ cảnh sát điều tra rõ sự tình rồi bắt Dư Viễn Phàm lại.

Lộ Hướng Đông cười khổ, nếu hắn biết rằng sự tình cuối cùng sẽ thành ra thế này thì không bằng nói sớm với bà cụ thì giờ đỡ phải rơi vào tình cảnh này.

Bà cụ vừa khóc vừa nói: “Nếu ba anh mà có chuyện gì không hay, rồi vẫn chưa tỉnh lại thì tôi sẽ khiến cho mẹ con nó tới chôn cùng.”

Lộ Hướng Đông cúi đầu, không dám nói lung tung nữa.

Lộ Tu Triệt nhìn thấy, không nói gì, thằng vương bát đản Dư Viễn Phàm kia, chờ cảnh sát tới bắt mày đi.

Đợi một lúc Lộ Tu Triệt mới nói: “Nhưng mà, con cảm thấy Dư Viễn Phàm nhất định không phải là thủ phạm chính. Nó làm sao mà biết được ông nội bị bệnh tim, nếu dùng thuốc kích thích sẽ khiến máu lưu thông nhanh hơn, tim đập cũng nhanh hơn chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.