Nhạc Thính Phong tức đến mức tê buốt hết răng. Cậu không hiểu nổi, một người đàn ông như vậy sao lại lên được chức thị trưởng, lẽ nào cấp trên chưa từng nghi ngờ về phẩm chất của hắn ta.
Hạ An Lan nói với Nhạc Thính Phong: “Mau về phòng ngủ, yên tâm nghỉ ngơi, đừng nghĩ gì cả. Cháu vẫn còn nhỏ, nghĩ ngợi nhiều quá cẩn thận không cao lên được.”
Nhạc Thính Phong tức giận nói: “Không cần chú quản.”
Cậu tức tối quay người đi, đi được hai bước, dừng lại: “Hồ ly già, cháu nói cho chút biết, chỉ nốt tối nay thôi. Tối mai mà chú còn dám trơ trẽn như vậy, cháu có cách làm cho mẹ cháu không thèm đoái hoài đến chú nữa.”
Nói xong, cậu tức giận rời đi.
Hạ An Lan xòe tay nhún vai, xem ra vấn đề giáo dục con cái thực sự vẫn cần tiếp tục nỗ lực mới được
Anh mỉm cười xoa cằm: “Nói ra chắc cháu không tin, thật sự chú mới là người bị sàm sỡ, đợi mẹ cháu tỉnh dậy rồi, chắc mẹ cháu sẽ nói cho cháu biết.”
Hạ An Lan liếc nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ rồi, ngoài trời cũng sắp sáng rồi, anh vội vàng quay về phòng.
May mà Tô Ngưng Mi vẫn chưa dậy, Hạ An Lan rón rén bước lên giường, vừa nằm xuống, Tô Ngưng Mi đã mở mắt ra: “Anh đi đâu rồi?”
Hạ An Lan giật mình, không phải chứ, sau cô ấy đã tỉnh rồi?
Anh nói nhỏ: “Ồ, vừa xuống nhà nói chuyện với con trai chúng ta.”
“Ồ...” Tô Ngưng Mi đáp lại một tiếng, rồi quay người ngủ tiếp.
Hạ An Lan bật cười, xem ra vẫn chưa tỉnh, chỉ là mơ ngủ mà thôi.
Anh cẩn thận cuốn chăn cho cô, ôm cô vào lòng nhắm mắt lại.
Hôm nay anh dẫn Nhạc Thính Phong đi gặp Nhạc Bằng Trình, đầu tiên là hy vọng tình cha con của bọn họ gần gũi hơn một chút, một nguyên nhân nữa là vì anh muốn xem xem, thái độ của Nhạc Thính Phong với Nhạc Bằng Trình như thế nào.
Quả nhiên, những gì nhìn thấy hôm nay cho thấy, Nhạc Thính Phong không có chút tình cảm cha con nào với Nhạc Bằng Trình.
Nhưng, cũng không phải không hề có chút bận tâm, bởi cho dù Nhạc Thính Phong không có tình cảm, anh cũng biết rằng quan hệ giữa Nhạc Thính Phong và Nhạc Bằng Trình là không thể cắt đứt được, điều này, không có ai có thể phủ nhận.
Hôm nay sau khi đến đó, Hạ An Lan đã ý thức được điều này, anh vốn nghĩ rằng xử lý Nhạc Bằng Trình không cần bận tâm gì cả, nhưng bây giờ anh thấy cần phải cân nhắc Nhạc Thính Phong.
Anh phải giữ cho Nhạc Bằng Trình một con đường sống, anh không muốn gieo xuống trong lòng Nhạc Thính Phong một hạt giống, đó là cha dượng cậu giết chết cha đẻ của cậu!
Anh muốn quan hệ giữa anh và Nhạc Thính Phong trở nên tốt đẹp, giống như những cặp cha con bình thường khác.
Thế thì không cần biết Nhạc Thính Phong có để tâm đến Nhạc Bằng Trình hay không, anh cũng đều phải cân nhắc trước về chuyện này.
Dù sao thì, trên thế gian này, quan hệ huyết thống sẽ để lại dấu vết vĩnh viễn trong xương tủy. Anh không biết sau này khi Nhạc Thính Phong đã trưởng thành, nghĩ lại chuyện hôm nay, thì sẽ thế nào. Anh không muốn một ngày nào đó cậu sẽ hận anh.
Hơn nữa Nhạc Thính Phong thật sự vẫn còn nhỏ, một đứa trẻ 12 tuổi, sức phán đoán độc lập của nó vẫn chưa hoàn thiện.
Trong lòng Hạ An Lan thở dài, muốn làm một người cha tốt, thật không phải là một chuyện dễ dàng.
Còn bên Nhạc Thính Phong, giờ đây cậu không hề nghĩ đến Nhạc Bằng Trình. Cậu nằm trên giường, lật đi lật lại, nghĩ về Hạ An Lan, cuối cùng cậu ngồi phắt dậy.
Mức độ vô liêm sỉ của lão già Hạ An Lan, sớm đã vượt quá sức tưởng tượng của cậu, có quỷ mới biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Mẹ cậu như vậy, kết hôn rồi không biết sẽ bị lừa một cách thê thảm như thế nào.
Mặc dù cậu không ngăn chặn chuyện của mẹ và Hạ An Lan tiếp tục phát triển, thế nhưng, cậu tuyệt đối không thể để lão hồ ly đó cưới được mẹ cậu một cách thuận lợi như vậy.
Quá thuận lợi, thì hắn sẽ không trân trọng.