“Hứ, nói không ngượng mồm…”
Tiếng nói của hai người càng ngày càng xa, đến lúc không còn nghe thấy nữa. Hắn nghe thấy hình như đang cãi cọ, nhưng thực chất lại rất thân thiết.
Nhạc Bằng Trình mềm nhũn người, trượt từ trên ghế xuống dưới đất.
Câu cuối cùng của Hạ An Lan thực sự đang đe dọa hắn, cảnh cáo hắn, khiến hắn biết rõ một điều rằng, hắn đang là tù nhân, chuyện sống chết của hắn nằm trong tay Hạ An Lan.
Bây giờ hắn phải làm gì?
Nếu như đồng ý ly hôn với Tô Ngưng Mi, thế sau này thì sao? Bọn họ có lẽ sẽ tha mạng cho hắn, nhưng lại không cho hắn tiền.
Hắn không muốn chết, nhưng hắn cũng không muốn nghèo. Hắn muốn một cuộc sống tốt, không cần lo lắng đến chuyện tiền bạc, có thể sống một cuộc sống xa hoa phú quý.
Nhưng vô ích, hắn biết, hắn muốn gì cũng vô ích thôi, quan trọng là Hạ An Lan muốn hắn thế nào.
Lúc này Nhạc Bằng Trình rất muốn chửi đổng một câu, Tô Ngưng Mi đ.m làm sao cô quyến rũ được một người đàn ông như vậy. Cô có biết tâm địa hắn đen tối thế nào không?
Trong lúc Nhạc Bằng Trình đang giày vò khó chịu, hai cảnh sát bước vào.
“Nghe nói ở đồn cảnh sát thủ đô anh sống không tồi, đã vậy thì, chúng tôi cũng không đối xử tồi tệ với anh được, nào, bắt đầu.”
Nhạc Bằng Trình vừa nghe vậy đã trợn tròn mắt lên, suýt nữa thì chết ngất.
Anh ta quả nhiên không buông tha hắn!
…
Trên xe, Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ, đã muộn lắm rồi.
Cậu hỏi Hạ An Lan: “Chú vẫn luôn là một chính khách tim đen thế này sao?”
Hạ An Lan cười nói: “Tim của chính khách đều có màu gì đó, cho dù là chú hay người khác thì đều vậy, nhưng cháu yên tâm, chú chắc chắn không phải tim đen, con trai tương lai ạ.”
Nhạc Thính Phong bĩu môi coi thường, còn lâu cậu mới tin.
“Hôm nay chú dẫn cháu đến đây, là để xem chú thể hiện thế nào trước măt Nhạc Bằng Trình đúng không?”
Hạ An Lan nói với cậu: “Không, chú chỉ muốn nói cho hắn biết, tình cảm cha con giữa hai chúng mình cực kỳ tốt, xem có khiến hắn tức chết được không, nếu như tức chết được thật thì tốt quá.’
Nhạc Thính Phong đảo ngược con ngươi mắt, hức…
“Ai có tình cảm tốt với chú, chú vẫn đang ở trong giai đoạn khảo sát của cháu.”
Hạ An Lan: “Chú tin rằng chú sẽ qua được. Chú vẫn rất tự tin về bản thân mình.”
Nhạc Thính Phong không thèm đoái hoài đến anh nữa. Hôm nay Hạ An Lan dẫn cậu đến gặp Nhạc Bằng Trình, thực chất chỉ để xem thái độ của cậu với hắn ta thế nào thôi?
Nếu như cậu quan tâm đến hắn, thì cái giấy chứng nhận tử vong đó sẽ không xuất hiện.
Nếu như, cậu không quan tâm, thì Hạ An Lan thật sự có thể mạnh dạn đối phó với Nhạc Bằng Trình rồi.
Thực ra Nhạc Thính Phong hiểu rất rõ điều này.
Sau khi gặp Nhạc Bằng Trình, Nhạc Thính Phong cảm thấy, cho dù bây giờ bỗng nhiên nghe tin hắn chết rồi, cậu cũng cảm thấy trong lòng mình không chút gợn sóng.
Về đến nhà, Hạ An Lan bảo cậu về phòng: “Yên tâm nghỉ ngơi, sáng ra không cần dậy vội.”
Nhạc Thính Phong không động đậy, nghiêm mặt nói: “Thời gian còn lại tối hôm nay, chú đến phòng cháu trải chiếu nằm dưới đất.”
Thế rồi, không ngờ rằng, Hạ An Lan từ chối thẳng thừng: “Thiếu niên ơi, không được đâu, mẹ cháu vẫn còn đang đợi chú. Chú về phòng trước đây, nếu không, không nhìn thấy chú, cô ấy sẽ buồn lắm đấy.”
Nhạc Thính Phong...
Cậu nghiến răng nói: “Chú… quá trơ trẽn.”
Hạ An Lan vuốt mã Nhạc Thính Phong: “Với tư cách cha dượng tương lai, hôm nay chú dạy cháu một điều, đợi đến khi cháu lớn rồi, cháu sẽ biết rằng, muốn tán đổ một cô gái, trước tiên không được giữ thể diện!”