Trước đây đều bị giáo viên gọi đến phê bình, đến nay, con trai học giỏi rồi, Lộ Hướng Đông cũng có cảm giác trở mình, sắp bước đến đỉnh cao của nhân loại vậy.
Lộ Hướng Đông nhìn bản thân mình trong gơng, ừm, đích thực nét mặt hồng hào, vừa nhìn đã thấy gần đây vận khí không tồi.
...
Cả trường đều đang biểu dương Lộ Tu Triệt, nhưng bản thân cậu hiện giờ lại không hề thấy vui.
Cúi gằm mặt suốt đoạn đường từ văn phòng trường về lớp.
Sau khi ngồi xuống, cậu thở dài một tiếng, nằm bò xuống bàn bất động.
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn cậu một cái, “Không phải bây giờ cậu nên vui vẻ đắc ý à?”
Lộ Tu Triệt ngẩng đầu, cả gương mặt vô cùng đáng thương: “Cậu biết không, hiệu trưởng lại muốn tớ làm một bản báo cáo cho đại hội toàn trường sắp tới, báo cáo bản thân làm thế nào từ một học sinh hư trở thành một học sinh giỏi?”
Nhạc Thính Phong cười: “Khà, báo cáo à, ừm, cậu viết cho đàng hoàng.”
Lộ Tu Triệt túm túm tóc: “Tại sao lại muốn tớ đi chứ, người học giỏi nhất toàn trường rõ ràng là cậu mà? Việc như thế này nên tìm cậu chứ.”
Nhạc Thính Phong cong môi: “Tớ đương nhiên là không được rồi.”
“Tại sao?”
Nhạc Thính Phong: “Như tớ, gặp kỳ thi nào cũng đều đứng thứ nhất, không có gì để so sánh cả, huống hồ... tớ không có lịch sử đen tối.”
Lộ Tu Triệt...
Cậu không nên hỏi.
Một lúc sau, Nhạc Thính Phong nói: “Hôm nay tan học, cậu đừng đưa tớ với Thanh Ti về nữa.”
“Tại sao vậy?”
“Chú Du tới đón chúng tớ, đi tham dự tiệc cưới của một người bạn cũ nào đó, tóm lại là đi dự tiệc...”
Lộ Tu Triệt ủ rũ nói: “Ờm, được thôi, cậu nói xem tớ có lý do gì để từ chối hiệu trưởng viết cái báo cáo đó không?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu, không có!
Lộ Tu Triệt nằm bò ra bàn hậm hực một tiếng.
Đến lúc tan học, tâm trạng của Lộ Tu Triệt vô cùng không tốt, cậu vẫn thật không hiểu đám giáo viên và lãnh đạo trường đó, tuyên truyền thì tuyên truyền, tại sao lại còn muốn cậu làm cái báo cáo khỉ gió gì nữa, làm cho cậu giống như một người ngoài hành tinh vậy.
...
Tan học, Nhạc Thính Phong vừa ra đến cổng trường liền nghe thấy tiếng gọi trong trẻo của Thanh Ti: “Anh... ở đây...”
Đưa mắt nhìn theo hướng âm thanh, chỉ nhìn thấy chiếc xe của Du Dực đang đỗ bên đường, Thanh Ti ngồi phía trước giơ tay ra vẫy vẫy với cậu.
Nhạc Thính Phong vẫy vẫy tay với cô bé, quay người nói với Lộ Tu Triệt: “Tớ đi đây...”
Lộ Tu Triệt móp móp miệng, “Ừ, chiều gặp...”
Mắt nhìn thấy Nhạc Thính Phong cùng Du Dực vui vẻ rời đi, tâm trạng này của Lộ Tu Triệt không nói ra được sự buồn bực, vừa quay người đã nhìn thấy Trình Yên vừa đi ra.
Khóe miệng Lộ Tu Triệt giật một cái, muốn nhanh chóng trốn đi, không ngờ lại bị đám chị em đi cùng Trình Yên gọi lại: “Lộ Tu Triệt... chức mừng cậu.”
“Ha ha... cảm ơn, cảm ơn...” Lộ Tu Triệt vừa hay đứng lại, ngại ngùng nhìn Trình Yên gật gật đầu.
“Cậu lợi hại thật đấy, thi tốt như vậy, hôm nay giáo viên lớp tôi còn nói đến cậu nữa đấy, mọi người ai nấy đều không ngờ tới, trước kia cậu học hành kém thế mà bây giờ lại có thể đạt được thành tích ngày hôm nay, thứ 29 toàn khối à, giỏi quá... nếu tôi có thành tích như cậu thì tốt quá.”
Lộ Tu Triệt nuốt nước bọt, lắc đầu: “Không lợi hại gì, không lợi hại gì, bình thường...”
Trình Yên khua khua tay: “Cậu đừng khiêm tốn, thật đấy, cậu rất lợi hại, cậu không biết chính là bởi vì cậu và tôi hiện giờ đều đang dốc sức cố gắng, cuộc thi nhỏ lần này của lớp chúng tôi, thành tích của tôi cũng tiến bộ đó, tuy rằng chắc chắn không nhiều bằng cậu nhưng tôi đã rất vui rồi, cảm ơn cậu đã cho tôi động lực.”
Những lời này, Lộ Tu Triệt càng nghe càng cảm thấy lời của tên Nhạc Thính Phong đó quả thật không đúng lắm, đây rõ ràng là... sức mạng của tấm gương mẫu đó!