Ba mẹ Trang Sử chạy đến trước mặt ba người Nhạc Thính Phong, nhìn thấy con trai mình đang nằm trên mặt đất, trên mặt, trên người đều đang nhỏ nước tong tỏng, không ngừng kêu la thảm thiết, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Hai người bọn họ tức giận đến nỗi sắc mặt thay đổi, mẹ Trang Sử lập tức đỡ con trai mình đứng lên, dùng vẻ mặt “hiền hậu” nhìn Lộ Tu Triệt: “Lộ Tu Triệt, cháu làm gì vậy?”
Lộ Tu Triệt nâng cằm: “Làm gì là làm gì? Chính con của cô tự mình tìm đánh, còn có thể trách tôi sao?”
Nói xong, còn kiêu ngạo đến nỗi ném khăn ăn trong tay mình xuống trước mặt Trang Sử.
Bộ dạng gợi đòn này của Lộ Tu Triệt khiến ba mẹ Trang Sử tức giận đến nỗi run rẩy. Ba Trang chỉ vào cậu: “Cháu quá đáng rồi, quá đáng lắm rồi đó, chuyện này chú sẽ nói cho ba cháu biết, để ba cháu dạy dỗ cháu cho tốt. Nếu không quản được cháu thì quả thực cháu sẽ tạo phản rồi.”
Lộ Tu Triệt bĩu môi, khinh thường nói: “Con trai chú không phải vừa nói là tôi sẽ có mẹ kế sớm thôi sao? Chú thấy rằng giờ ba tôi còn có hơi sức mà quản tôi ư?”
Ba Trang bị Lộ Tu Triệt nói đến mức nghẹn họng, nếu con ông ta đã nói thế, vậy thì... Chuyện này là do hai đứa nhỏ sinh sự với nhau, cũng không thẻ hoàn toàn đổ lỗi lên đầu Lộ Tu Triệt.
Nhưng mẹ Trang thì mặc kệ phải trái thế nào, cô nâng mặt con trai lên, thấy mắt con trai mình cũng bị sưng húp lên rồi thì cả giận nói: “Quả thật là một đứa trẻ vô giáo dục mà.”
Lộ Tu Triệt bắt bẻ lại, nói: “Ôi dào, cô xem cô có gia giáo, có giáo dưỡng thế nào mà có thể dạy dỗ con trai mình thành loại đức hạnh thế này vậy?”
Mẹ Trang tức giận đến nỗi khuôn mặt cũng vặn vẹo, nếu không phải vì cô ta ngại Lộ Tu Triệt là trẻ con còn cô ta là người lớn thì cô ta đã sớm động thủ rồi.
“Con trai tôi thì làm sao, con trai tôi dù có không tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng mạnh mẽ hơn cháu, giỏi giang hơn cháu, cháu tự xem lại xem bản thân mình hiện giờ giống cái gì. Cháu có gì khác biệt với mấy thằng du côn lêu lổng dầu đường xó chợ không? Tuổi còn nhỏ mà không chịu học hành tử tế đi. Hừ, tôi xem ba cháu hẳn là sớm đã muốn đi lấy vợ mới, tìm mẹ kế cho cháu, cho cháu không có được tư vị tử tế gì trong tương lai, đến lúc đó cháu liền thành thật...”
Lời này của mẹ Trang có chút hơi quá đáng, tốt xấu gì cũng là một người mẹ có ăn học đại học đàng hoàng mà lại xát muối vào vết thương trong lòng một đứa trẻ như vậy, quả đúng là có chút đê tiện.
Nhạc Thính Phong thấy tay Lộ Tu Triệt run rẩy, cậu bước lên phía trước vài bước, thản nhiên nói: “Vị phu nhân này cũng là một người mẹ, lúc nói ra mấy lời này, cô không cảm thấy lương tâm mình cắn rứt sao?”
“Ai dám cam đoan bản thân mình có thể cả đời được bình an. Cô làm sao biết được khi mình ra khỏi cửa liệu có gặp phải thiên tai nhân hoạ gì không. Chúng ta, ai cũng không thể biết được bất hạnh ngày mai ra sao. Nếu cô ra khỏi nhà không may tử nạn, ngày kia chồng cô liền tìm mẹ kế cho con trai cô thì cô nghĩ thế nào?”
Thanh Ti nhìn Nhạc Thính Phong với vẻ mặt sùng bái, trong lòng cô bé không ngừng vỗ tay hoan hô Nhạc Thính Phong: nói rất đúng, anh Thính Phong giỏi quá, lợi hại quá.
Lộ Tu Triệt kinh ngạc nhìn Nhạc Thính Phong, vừa rồi cậu đã phẫn nộ tưởng như sắp mất đi lý trí. Nhạc Thính Phong nói một phen như vậy đã khiến cậu trở nên trấn tĩnh lại, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Khoé miệng mẹ Trang run rẩy: “Cậu là ai chứ hả?”
Nhạc Thính Phong mở hai tay: “Tôi chỉ bàn bạc mà thôi, không lẽ tôi nói sai sao? Suy từ bụng ta ra bụng người thử xem, con của cô là con, con của người khác không phải là con chắc? Cô ước ba người khác tìm cho người ta mẹ kế như vậy, sao cô không để chồng mình tìm mẹ kế cho con trai cô thử đi?”
Mẹ Trang đỏ mặt tía tai: “Cậu... Cậu... Hừ... Đúng là bạn bè của Lộ Tu Triệt có khác, đúng là cá mè một lứa, một lũ vô giáo dục!”
Nhạc Thính Phong châm chọc nói: “Tuỳ cô muốn nói thế nào thì nói, tôi chỉ hy vọng lần sau khi cô nói mấy lời kiểu này, thằng con trai cô ít nhất cũng là một thằng não tàn thì hơn.”
Mẹ Trang vô cùng để ý tới con trai mình, nghe Nhạc Thính Phong nói vậy thì thét choi tai: “Mày nói ai não tàn?”