“Tôi...”
Nhạc Thính Phong cắt lời cậu ta: “Có ý kiến cũng mời cậu câm miệng cho, chúng tôi vừa mới ăn xong, cậu đứng ở đây rất ảnh hưởng đến việc tiêu hoá của chúng tôi.”
Thanh Ti không nhiịn được mà cười ra thành tiếng, mặt mũi Trang Sử nhất thời đen ngòm.
Thanh Ti vội vàng ngượng ngùng giải thích: “Ngại quá, em không phải đang cười anh, em chỉ là nhịn không được thôi, nhưng mà những lời mà anh trai em nói cũng không sai đâu.”
Ặc, lời giải thích kiểu này thì thà không giải thích còn hơn, mặt mũi Trang Sử càng ngày càng đen.
“Các ngươi... Được, các ngươi cứ chờ đó, sẽ đến lúc các ngươi phải hối hận...”
Lộ Tu Triệt không kiên nhẫn nói: “Mau cút đi, ít ở lại đây ảnh hưởng tâm tình của bổn thiếu gia, ăn xong bữa cơm, tâm tình chúng ta đang vui vẻ, chuẩn bị về nhà, cậu lại cố tình chạy đến đây đâm chọc, cậu nói xem cậu có bị điên không, có lần nào cậu đến tìm tôi mà cậu thắng được không? Cậu nói xem, cậu có phải một thằng cuồng ngược đến bệnh không?”
Lộ Tu Triệt và Trang Sử, mặc dù tuổi không lớn nhưng đã đấu qua đấu lại không ít năm, bất quá mỗi lần chạm trán của bọn họ, Trang Sử vẫn là thua nhiều hơn thắng. Chuyện này càng làm cho cậu ta cảm thấy không cam lòng, mỗi lần nhìn thấy Lộ Tu Triệt thì phản xạ của cậu ta đều giống nhau, phải xông tới gây sự.
Lần này cũng vậy, cậu ta đi với ba mẹ đến đây ăn cơm, vừa vào cửa liền thấy Lộ Tu Triệt, vậy nên cậu ta mới xông đến đây tìm ngược.
Câu nói này của Lộ Tu Triệt khiến Trang Sử tức giận đến nỗi mặt mũi vặn vẹo: “Lộ Tu Triệt, cậu ít hoang tưởng đi, đúng rồi... Tôi thiếu chút nữa thì quên mất một chuyện, cậu hẳn là chưa biết là cậu sắp có mẹ kế đó. Đến lúc đó, tôi muốn xem xem cậu còn tiếp tục kiêu ngạo thế nào?”
“Tôi không vội, không có mẹ ruột, phải ở cùng mẹ kế quả là vô cùng đáng thương. So với cậu, tôi đây quả là vô cùng hạnh phúc rồi, chúng ta chờ xem, chờ xem cậu bị mẹ kế hành hạ thành bộ dạng thế nào.”
Lộ Tu Triệt nghe xong cũng không có mấy phản ứng, cậu nhìn Trang Sử, thản nhiên nói: “Không cần đến lúc đó, bổn thiếu gia giờ sẽ cho cậu nếm thử cái gì gọi là kêu gào ầm ĩ.”
Đang nói dở, nồi lẩu trên bàn đã bay lên, toàn bộ nước trong nồi đổ vào mặt Trang Sử
Tuy rằng nước không phải quá nóng nhưng vẫn còn ấm ấm, Trang Sử sợ đến mức thét chói tai, khách hàng xung quanh tất cả đều nhìn lại nơi này.
Trang Sử cả giận nói: “Lộ Tu Triệt, cậu là đồ điên, cậu thẹn quá hoá giận, cậu sợ hãi phải không? Cậu sợ ba cậu lấy vợ kế, không cần cậu nữa...Ưm ưm..”
“Nói tiếp đi, tôi cho cậu nói, nói...”
Lộ Tu Triệt vơ đồ ăn còn lại trên bàn, không cần biết là thứ gì, cứ thế nhét lung tung vào mặt Trang Sử.
Cậu theo Nhạc Thính Phong một thời gian, cũng học được không ít chiêu thức để chống trả với người lớn hơn. Trang Sử vòng tay ra sau muốn đẩy cậu, Lộ Tu Triệt vươn chân gạt cổ chân cậu ta, khiến cậu ta ngã bổ nhào.
Nhạc Thính Phong yên lặng bưng đồ ăn trên bàn đưa sang, Lộ Tu Triệt tiếp nhận, nói: “Không phải cậu đến đây ăn cơm sao, bổn thiếu gia mời cậu ăn, này đó tất cả đều cho cậu, ăn đi, ăn cho no vào.”
“Ô ô ô...” Khí lực của Trang Sử cũng không nhỏ, nhưng Lộ Tu Triệt lại tập kích bất ngờ, căn bản là cậu ta còn chưa kịp nhìn, hơn nữa, nước lẩu đổ vào mắt khiến cậu ta không mở mắt ra nhìn, vậy nên chỉ có thể bị động chịu đánh.
Cuối cùng ba mẹ cậu ta tìm được, vội chạy tới.
Bọn họ còn chưa chạy đến nơi đã vội gào lên: “Cháu làm gì vậy, mau buông Tiểu Sử ra, buông ra ngay...”
Lộ Tu Triệt tiếp nhận đĩa đồ ăn cuối cùng, nhét nốt vào miệng Trang Sử rồi mới dừng lại, sau đó đứng sang một bên, cầm khăn ăn lau tay, cũng không thèm nhìn đến ba mẹ Trang Sử đang chạy tới, quay lại cười với Thanh Ti: “Em xem, vậy là không lãng phí, đúng không?”
Thanh Ti cắn răng, gật gật đầu: “Vâng...”
Đúng thật là... không lãng phí...