Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1835: Chương 1835: Thưa thầy, em đang đánh người




Giáo viên đó lắc lắc đầu, anh ta có thể làm gì, anh ta cũng đành chịu thôi, trong ba cậu học sinh này, một cậu là học dốt, một cậu là học sinh mới nổi, người còn lại là học thần siêu cấp, là một giáo viên, nhất định là thiên vị hai cậu phía sau rồi!

Huống hồ tình hình của Mã Siêu Kiệt anh ta không phải không biết, lúc trên lớp cố ý quấy rầy người khác không làm được bài thi, thật lòng không muốn để người ta thi tốt.

Đó chẳng phải là việc khiến người khác ghét muốn đánh sao? Nếu như lúc anh ta còn ở tuổi 20 mà gặp phải tình huống này, có lẽ anh ta cũng sẽ nổi điên như thế.

Hơn nữa anh ta sớm đã nghe nói, Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt này khỏi phải lo, chúng đều là những đứa không dễ động vào.

Vậy nên giáo viên đó chỉ có thể lắc đầu, không thể làm được gì.

Mã Siêu Kiệt la hét không ngừng, nhìn anh ta gào lớn: “Thầy ơi, thầy không thể bỏ mặc em… thầy là giáo viên của trường này, nói không chừng học kì sau sẽ là giáo viên chủ nhiệm của em, thầy không thể không quản học sinh của mình, lẽ nào thấy cứ trơ mắt ra đứng nhìn bọn họ đánh em sao?”

Giáo viên đó bị dọa vội vàng lùi về sau một bước, ôi mẹ ơi, cậu nhất định đừng có làm học sinh của tôi, tôi xin cậu đấy.

Anh ta nói với Nhạc Thính Phong: “Các em nhớ đấy, làm cho hả giận là được rồi, nhất định đừng có quá đáng quá nhé! Các em phải nghĩ đến bản thân mình sau này, tuyệt đối đừng gây ra những việc không đáng có.”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Thầy cứ yên tâm đi ạ, đến loại người tính khí nóng nảy như Lộ Tu Triệt trước đây còn chưa từng đánh chết người, huống chi là em.”

Lộ Tu Triệt đang vui vẻ đánh người, vừa nghe thấy những lời này lập tức ngẩng đầu lên: “Cái gì mà gọi tớ tính tình nóng nảy, cậu tưởng cậu tốt hơn tớ lắm à?”

Cậu thừa nhận tính tình của mình thật sự không tốt, thế nhưng Nhạc Thính Phong cái tên thâm độc nham hiểm đó đã xấu xa từ trong xương cốt rồi.

Giáo viên đó lắc đầu thở dài: “Tôi thấy các em cũng đánh được kha khá rồi, đánh thêm chút nữa là được rồi!”

“Thầy yên tâm đi, rất nhanh sẽ xong thôi.” Nhạc Thính Phong lại đạp thêm một cái nữa, Mã Siêu Triệt há mồm, đau đến nỗi không kêu nổi thành tiếng.

Giáo viên đó tự cảm thấy bản thân mình làm như vậy hình như không ổn, nhưng mà, không quản nổi!

Chỉ có thể ôm tập bài thi nhanh chóng đi khỏi đó.

Nắm đấm của Lộ Tu Triệt giống như không mất tiền giáng xuống mặt của Mã Siêu Kiệt: “Cái thứ này, có phải đầu bị lừa đá không, lại dám đắc tội với cậu, tớ phải dạy dỗ cậu ta làm thế nào để làm lại cuộc đời.”

Khuôn mặt của Mã Siêu Kiệt không lâu sau đã sưng vù như tràn lên tận đầu.

Lộ Tu Triệt đánh đến cảm thấy mệt rồi nói: “Tớ thấy cậu đã an phận lâu quá rồi, dẫn đến có một số người đều quên mất sự lợi hại của cậu.”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừm, cậu nói cũng hơi có lý.”

Cậu cúi người nói với Mã Tu Triệt đang nằm liệt dưới đất toàn thân đầy vết thương, đau đớn đến im lặng chảy nước mắt: “Này, nhóc đã nhớ chưa?”

Đối phương khẽ gật đầu, cậu ta nhớ rồi, cậu ta dám không nhớ sao?

Hai tên học bá đáng ghét, rõ ràng chính là hai tên lưu manh.

Nhạc Thính Phong nhìn Mã Siêu Kiệt, khuôn mặt đã giống một cái đầu lợn, nói: “Như vậy đi, tôi thấy cũng kha khá rồi, nếu trí nhớ cậu ta không tốt, vừa hay để lần sau luyện tay.”

Lộ Tu Triệt gật đầu: “Cũng được, nếu một lần mà đánh chết người thì lần sau muốn tìm người đánh để luyện tay cũng không tìm được.”

Mã Siêu Kiệt vừa nghe xong, khốn nạn, có cần mặt mũi không vậy? Đánh một lần xong lại còn muốn lần sau nữa?

Chân Lộ Tu Triệt vừa nhấc khỏi người của Mã Siêu Kiệt thì từ ngoài cửa vang lên một tiếng gào thét: “Mấy đứa làm cái gì thế?”

Hai người quay lại, nhìn thấy chủ nhiệm phụ trách giảng dạy đang vội vàng đi tới, có lẽ là đi tuần tra sau khi thi xong, đi đến đây vừa hay bắt gặp.

Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đồng thanh nói như một việc đương nhiên: “Đánh người! Thưa thầy, thầy không nhìn thấy à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.