Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1834: Chương 1834: Tôi ra tay rất có chừng mực




Giám thị cũng không chú ý, dặn dò cậu ra khỏi phòng thi cuối cùng phải khóa cửa.

Mã Siêu Kiệt nhìn thấy Nhạc Thính Phong đi về phía mình, vểnh mũi, thò chân ra muốn ngáng Nhạc Thính Phong ngã.

Đáng tiếc… Nhạc Thính Phong không cho cậu ta đạt được mong muốn.

Không những không cho cậu ta đạt được mong muốn, ngược lại còn đột nhiên giơ chân lên dùng lực đạp vào bàn của Mã Siêu Kiệt, cái đạp này của cậu cực kì mạnh. Mã Siêu Kiệt không phòng bị, cả người và bàn ghế đều đổ rầm về phía sau, rầm rầm mấy tiếng liên tục, mấy chiếc bàn ở phía sau đều đổ rạp xuống.

Lưng của Mã Siêu Kiệt bị đập mạnh vào bàn sau còn ngực bị bàn phía trước đè lên, cả người bị ép thành một cái hamburger.

Cậu ta đau đớn đến nỗi mặt mũi méo mó, chửi ầm lên: “**, mẹ mày dám đánh tao à?”

Vừa chửi xong thì một người từ bên ngoài xông vào, một chân đạp vào mặt Mã Siêu Kiệt: “Tao phỉ nhổ vào, đánh mày đấy, đồ không biết xấu hổ, dám bắt nạt anh Phong của bọn tao, mày mù rồi à!”

Lúc Nhạc Thính Phong giơ chân lên đạp là lúc giám thị vừa ra khỏi cửa phòng thi, vừa nghe thấy tiếng động liền quay lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt bỗng ngẩn người kinh ngạc.

Lúc đầu Lộ Tu Triệt còn không hiểu, Nhạc Thính Phong tại sao lại không ra ngoài, nhưng sau đó đã hiểu, thằng cha này đợi môn thi kết thúc, tính sổ đây.

Cậu mới nói, Nhạc Thính Phong nào có phải người khoan dung độ lượng như thế, không tính toán với cậu ta, có thể không?

Mã Siêu Kiệt vừa nhìn thấy Lộ Tu Triệt trong lòng có chút sợ sệt, “Lộ Tu Triệt… đây là việc giữa tôi và Nhạc Thính Phong, cậu dựa vào đâu mà nhúng tay vào, các người ỷ mạnh hiếp yếu!”

Từ trước đến nay Lộ Tu Triệt đều nắm chắc việc bắt nạt Nhạc Thính Phong, đó chính là nguyên tắc bắt nạt cậu ta, Mã Tu Triệt dám ghét Nhạc Thính Phong như thế, vậy thì cậu nhất định phải giúp một tay!

Chân Lộ Tu Triệt giẫm lên mặt Mã Siêu Kiệt, chân còn lại dồn sức đá thật mạnh.

Lâu rồi không đánh nhau, vừa động tay chân, Lộ Tu Triệt liền cảm thấy máu nóng sôi lên sùng sục.

Giám thị cuối cũng cũng phản ứng trở lại, vội vàng ngăn cản: “Các em làm gì thế, mau dừng lại.”

Nhạc Thính Phong chặn giám thị lại: “Thầy, đã thi xong rồi, đây là việc giữa em và cậu ta, hi vọng thầy đừng ngăn cản.”

“Các em là học sinh, đây là trường học, cho dù sắp nghỉ hè rồi nhưng các em cũng không thể như vậy, mọi người sẽ bị xử phạt.”

Giáo viên đó thật sự không ngờ, một học sinh tốt như Nhạc Thính Phong lại có thể làm những việc như thế này.

Nhạc Thính Phong cười mỉm: “Vậy thì cứ xử phạt cũng được, em không quan tâm lại phải gánh thông báo phê bình toàn trường đâu.”

Tóm lại chính là, thằng cha này ông đây nhất định phải đánh, thầy không cần quản nữa, mà thầy cũng quản không nổi!

Giám thị không hiểu lời nói của Nhạc Thính Phong.

“Các… các em…”

“Thầy, hiện giờ thầy vẫn chưa phải là giáo viên chủ nhiệm của em, việc này thầy có thể nói với nhà trường, có thể tố cáo em, nhưng thầy đừng ngăn cản, tất nhiên thầy ngăn cản cũng không có ích gì.”

Nhạc Thính Phong vốn thật sự không muốn gặp cũng không muốn tính toán với loại người thiểu năng như thế này, việc đó sẽ làm cho bản thân cậu cũng thiểu năng như thế.

Thế nhưng, cậu không ngờ cái tên thiểu năng này vẫn thật sự khiến người khác chán ghét, không xử lý cậu ta không được.

Môn thi đầu tiên làm phiền cậu đã thôi rồi, nhưng môn thi thứ hai lại dám đạp bàn của cậu.

Nếu Nhạc Thính Phong còn tha cho cậu ta vậy thì đó không phải là cậu rồi.

Giám thị đành chịu không biết làm sao, đành khoanh tay đứng nhìn, bản thân mình không thể khuyên răn nổi.

“Hầy, các em thật là, được, chuyện này tôi có thể không quản, nhưng hai đứa em nhớ lấy, đừng có quá đáng quá, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?”

Nhạc Thính Phong giơ chân đạp một cái vào cánh tay Mã Siêu Kiệt: “Thầy cứ yên tâm, con người em rất có chừng mực!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.