Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1796: Chương 1796: Trả ngân phiếu lại cho tôi




Du Dực thở dài một tiếng: “Xem ra, về nhà phải cố gắng nói với vợ, sau này đừng có cho mấy vạn mấy vạn, phải cho tôi mấy trăm tệ mới được, như thế người khác mới không mắng tôi là kẻ nghèo hèn.”

Thanh Ti cũng phối hợp nói: “Đúng rồi, ba nghèo quá, tiền tiêu vặt mỗi tháng chỉ có một vạn tệ, về nhà con sẽ nói với mẹ cho ba một trăm...”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừm! Tiền tiêu vặt của chúng ta sau này cũng phải nói với dì Tiểu Ái cho nhiều thêm một chút, trên người anh có hai nghìn tệ, vẫn phải bảo dì cho thêm hai trăm nữa mới đủ.”

Ba người ba một câu con cháu một câu, nói đến nỗi người phía nhà gái mắt đều như muốn rớt ra ngoài.

Đây nào có phải tên nghèo rớt mùng tơi không có tiền chứ, rõ ràng là một gia đình giàu có, rất nhiều tiền đó!

Có ai từng thấy, tùy tiện mừng một cái lì xì đã nhét tờ ngân phiếu chín vạn chín, cái lì xì này đấu được tất cả lì xì của những người ở đây.

So với số tiền khi nãy bọn họ đòi của Trần gia còn nhiều hơn, chín vạn của năm nay là bao nhiêu vậy? Đó là một khoản tiền khổng lồ.

Phía nhà gái thầm thất vọng, bọn nào có ai ngờ Du Dực sẽ mừng ngân phiếu, nếu biết việc này ai lại còn làm ầm ĩ chứ, sớm đã không gây gổ mà làm tiếp tục làm hôn lễ này rồi.

Ngân phiếu chín vạn trong tay, ánh mắt của người bên nhà gái đều phát sáng.

Không chỉ riêng người bên nhà gái, Trần Phong nghe thấy Du Dực mừng nhiều tiền như vậy, kinh ngạc đến suýt chút nữa không biết nên nói gì, “Anh Dực, sao anh lại có thể mừng nhiều như vậy?”

Du Dực vẫy vẫy ta: “Ầy dà, vốn là muốn tính tặng cậu cát lợi trường trường cửu cửu, nhưng bây giờ chẳng phải hôn lễ này của cậu không làm nữa hay sao. Dù sao số tiền này tôi cũng cầm về, đợi lần sau cậu kết hôn lại tính tiếp.”

Nói xong, Du Dực quay người đưa tay về phía nhà gái: “Nào, làm phiền, đưa ngân phiếu của tôi cho tôi, về nhà tôi còn phải đưa cho vợ nữa.”

Một số tiền khổng lồ đến tận tay, người nhà gái sao nỡ lòng trả lại chứ?

Cô dâu sống chết nắm tờ ngân phiếu, nói: “Đây là của tôi, của tôi... đây là lì xì anh mừng cho tôi, vậy là của tôi... anh muốn cướp của tôi, tôi... hôm nay tôi sẽ chết ở đây.”

Đây là tiền của cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không buông tay.

Số tiền này, quá nhiều, cô dâu nhìn dòng số trên mặt giấy, ý nghĩ trong đầu chính là với số tiền này cô ta có thể mua được bao nhiêu bộ quần áo, bao nhiêu túi, số tiền này đến tay cô chính là của cô.

Cô ta hối hận lúc nhận được lì xì không nhìn kỹ một chút, sớm biết trước cô ta cũng không dám gọi Du Dực là gã nghèo kiết xác.

Du Dực đã biết cả nhà cô dâu nhất định sẽ không dễ dàng gì nhả ra, có điều như vậy cũng vừa tốt, nếu bọn họ cứ thế thành thật mà giao ngân phiếu ra, vậy thì anh còn có thể tìm được lý do gì đi trừng phạt cả nhà họ nữa đây? Tốt nhất mà, cả nhà cô ta chính là chết không chịu nhè ra.

Du Dực gật đầu nói: “Này, cô muốn chơi xấu tôi đúng không? Hôn lễ này của hai người đã không làm nữa, còn muốn lấy lì xì của ông đây, đúng là coi ông đây là một người dễ ức hiếp phải không?”

Cô dâu lập tức nói: “Không, ai nói tôi không kết hôn nữa. Tôi kết hôn, hôn lễ này tôi muốn làm...”

Số tiền này, còn nhiều hơn số tiền cuối cùng mà bọn họ dọa dẫm đòi Trần gia, cô dâu tất nhiêu phải lựa chọn số tiền này.

Hơn nữa, trong lòng cô ta tính toán rất rõ ràng, cô ta gả cho Trần Phong, không chỉ nắm chắc tiền của Trần gia trong tay, Trần Phong có một người bạn giàu có như vậy, bình thường muốn giúp đỡ này kia, tiền thừa từ kẽ tay anh ta nói không chừng còn nhiều hơn số tiền bọn họ kiếm được.

Chính vì điều đó, cô ta cũng muốn làm lễ hết hôn này.

Trong đám đông có rất nhiều người lần lượt lắc đầu, mọi người đều cảm thấy nhân phẩm của cô dâu và cả nhà cô ta quả thật bại hoại vô cùng, lòng lam vô đáy, hoàn toàn không có chút nhân tính nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.