Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 738: Chương 738: Trên người cô vẫn còn sự đơn thuần của một thiếu nữ




Bây giờ, Tô Ngưng Mi càng ngày càng hối hận. Lúc trước không nên nấu cho người ta đồ ăn khó ăn như vậy, cô quá có lỗi với người ta rồi. Lúc đó, cô đã hiểu lầm người ta. Trải qua ngày hôm nay tiếp xúc với anh, thực tế đã chứng minh, Hạ An Lan thực sự là một người tốt, lịch thiệp, lễ độ, nhã nhặn lịch sự, luôn chăm sóc cô. Cho dù cô làm ra chuyện mất mặt như thế, người ta cũng không nói gì, càng không biểu hiện ra là không vui. Đúng là một người tốt!

Hạ An Lan đóng của xe: “Em đã nói cảm ơn rất nhiều lần rồi, chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Cho dù không tính đến quan hệ giữa hai nhà chúng ta, tôi thân là một người đàn ông, cũng nên chăm sóc một người phụ nữ.”

Tô Ngưng Mi đỏ mặt, nghiêm túc nói: “Anh... đúng là một người tốt...”

Thư ký ngước nhìn lên trời, giả bộ không nghe thấy gì hết,

Cậu rất muốn nói: “Cô Tô à, cô quá ngây thơ rồi! Cô đã bị tấm mặt nạt của Hạ An Lan mê hoặc rồi. Ngài ấy là người tốt gì chứ, ngài ấy là loại người xấu xa từ đầu đến chân...”

Hạ An Lan nhíu mày: “Đánh giá này cũng thật thú vị.”

“Người tốt.” Nói thực đây là lần đầu tiên Hạ An Lan nghe thấy người khác đánh giá anh như thế.

Rất nhiều người không thân với anh đều đánh giá anh là bên ngoài thì tao nhã lịch sự; nhưng trong giới chính trị, những người đã tiếp xúc hoặc thân quen với anh đều đánh giá anh là cáo già, khẩu phật tâm xà, nham hiểm xảo trá,vv...

“Người tốt.” Nghe thật mới mẻ.

“Anh thực sự là một người tốt mà, tôi... nói sai rồi sao?” Trên khuôn mặt đỏ ửng của Tô Ngưng Mi mang theo nghi hoặc, ánh mắt trong veo sáng ngời còn lộ ra chút ngượng ngùng.

Rõ ràng là một người phụ nữ ngoài 30, con cũng đã học trung học rồi mà lại giống như một cô gái nhỏ, trên người vẫn còn sự đơn thuần của một thiếu nữ.

Hạ An Lan thấy cô như vậy, con ngươi anh dần dần trở lên sẫm hơn. Thật là một người phụ nữ thuần khiết giống như nước trắng.

Người tốt, có lẽ trong mắt cô, trên đời này, không có người xấu đi?

Hạ An Lan không có trả lời câu hỏi của Tô Ngưng Mi, anh nói: “Máy bay đang chờ sẵn rồi, đi thôi!”

Tô Ngưng Mi gật đầu: “Ồ, được...”

Cô đi sau Hạ An Lan, nhìn thấy dáng người cao ráo của anh, trong lòng cô cảm khá; người ta đều nói tướng mạo do tâm sinh. Ngoại hình của Hạ An Lan giống như một quân tử, thực tế anh cũng đúng là một quân tử. Sau khi trở về cô phải nói với con trai, để cậu bé không nói xấu anh nữa.

Đi một lát, Tô Ngưng Mi phát hiện, Hạ An Lan có gì đó khác lạ.

Lần này, anh đi rất nhanh. Dáng người anh cao, chân dài, mỗi bước đi của anh bằng hai bước đi của Tô Ngưng Mi. Lúc trước, anh luôn chú ý chăm sóc cô, cố ý đi chậm lại, phối hợp với bước chân của cô, nhưng lần này không biết làm sao nữa?

Tô Ngưng Mi ở đằng sau đuổi theo anh rất vất vả. Mặc dù, cô không nhìn thấy sự tức giận trên khuôn mặt anh, nhưng cô cảm nhận được lần này tâm trạng của anh không tốt như lúc trước.

Thư ký thấy Tô Ngưng Mi đuổi theo có chút cực khổ, nhỏ giọng nói: “Thị trưởng, ngài đi hơi nhanh, cô Nhạc, à không, cô Tô có vẻ như không theo kịp.”

Giọng thư ký thì nhỏ, sân bay lại ồn, Hạ An Lan không nghe thấy. Hơn nữa, lúc này anh đang thất thần, căn bản không phát hiện, thư ký đang nói chuyện với anh.

Thư ký lại gọi anh, lần này giọng cậu lớn hơn một chút: “Thị trưởng... Thị trưởng...”

“Sao thế?” Hạ An Lan lấy lại tinh thần.

Thư ký liếc nhìn về phía sau, ra hiệu cho anh: “Ngài đi nhanh quá, cô Tô không theo kịp.”

An Lan dừng lại, nhớ đến Tô Ngưng Mi, bước chân anh phản ứng nhanh hơn não, anh lập tức dừng lại.8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.