Lúc đó, Tô Ngưng Mi lập tức tỉnh ngủ, cảm giác giống như trong nháy mắt bị ném xuống sông, cả người mát lạnh.
Cô giật bắn người, vội vàng nói: “Ngại quá... tôi, cái đó... tôi... tôi...”
Tô Ngưng Mi không biết nên nói gì mới phải. Lúc lên xe, cô đã không cẩn thận ngã vào lòng người ta, đã xấu hổ lắm rồi, chỉ lo sẽ bị người ta hiểu lầm là cô có ý đồ bất chính.
Kết quả, bây giờ lại tựa vào vai người ta ngủ thiếp đi, lần này... làm sao giải thích đây? Lần này chắc chắn Hạ An Lan sẽ cho rằng cô là người phụ nữ lòng dạ không thuần khiết.
Cô muốn giải thích cũng không biết nên giải thích thế nào, ngủ thiếp đi không cẩn thận đã tựa vào vai anh?
Sau đó, lúc lên xe cũng không cẩn thận ngã vào lòng anh, sao cô lại có nhiều cái không cẩn thận thế chứ? Nhiều lần không cẩn thận chính là cố ý.
Hạ An Lan cũng không có gì khác lạ, trên mặt vẫn luôn mỉm cười, rất lịch sự nói: “Không sao, lúc ngủ, không thể khống chế cân bằng, đặc biệt là lúc xe rẽ ngoặt rất dễ bị nghiêng. Chuyện này rất bình thường, em không cần quá để tâm.”
Thư ký ở bên cạnh xem thường. “Nghiêng cái đầu ngài ý!”
Rõ ràng vừa nãy chính ngài...
Ôi, thôi bỏ đi, không nói nữa. Gần đây, cậu mới phát hiện, sếp mình thực sự không có giác ngộ về đạo đức. Trước đây, cậu cho rằng thị trưởng là một nam thần hoàn mỹ, thực ra thì không phải như vậy; rõ ràng ngài ấy là một người mặt người dạ thú lòng dạ hung ác, xảo trá, vô liêm sỉ.
Tô Ngưng Mi nhìn thấy trên vai Hạ An Lan có vệt màu đậm hơn màu áo của anh, giống như vệt nước. Tim cô đập thình thịch, da mặt bỗng chốc đỏ ửng, khí nóng bốc hết lên mặt.
Kia... Kia sẽ không phải là nước miếng của cô chảy ra chứ? Xong rồi, lần này thì mất hết thể diện rồi.
Tô Ngưng Mi vội vàng sờ miệng, quả nhiên sờ thấy chút ẩm ướt trên khóe miệng.
Lần này, cô căn bản không dám ngẩng đầu, chỉ mong trong xe có cái khe để cô có thể chui vào.
Sao cô có thể làm ra chuyện mất mặt như thế được chứ? Tựa vào vai người ta ngủ thì cũng thôi đi, lại còn chảy nước miếng, lần này không biết trong lòng Hạ An Lan sẽ nghĩ thế nào về cô đây.
Hình như, Hạ An Lan không hề nhìn thấy vệt nước trên vai anh, anh nói: “Đến sân bay rồi, xuống xe thôi!”
“Hả! Hả! Được... Được...” Tô Ngưng Mi gật đầu lịa lịa, căn bản không dám nhìn anh.
Nụ cười trên khuôn mặt Hạ An Lan càng sâu hơn, tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiều. Mặc dù, anh không muốn kết hôn, nhưng anh không thể không thừa nhận, Tô Ngưng Mi là một người phụ nữ rất thú vị, còn thú vị hơn những người phụ nữ anh đã gặp rất nhiều.
Anh vốn không có ý định dây dưa quá nhiều với Tô Ngưng Mi. Mặc dù, người nhà muốn làm mối, nhưng anh không cảm thấy hai người thích hợp. Bản thân anh là người như thế nào, anh cũng khó có thể miêu tả. Nhưng, điều duy nhất anh chắc chắc là con người anh rất phức tạp, rất khó ở chung, anh cũng rất khó để thật sự tin tưởng ai đó, còn Tô Ngưng Mi lại là một người quá đơn giản.
Đơn giản và phức tạp là một tổ từ trái nghĩa.
Vì vậy, hôm nay anh luôn giữ khoảng cách nhất định với Tô Ngưng Mi, đối với cô cũng chỉ giống như đối với một người quan hệ xã gia mà thôi, rất khách sáo, lịch sự, hoàn toàn không có ý tiếp xúc quá nhiều.
Nhưng anh vẫn không nhịn được trêu đùa cô hai lần.
Hạ An Lan thừa nhận bản thân đã mềm lòng. Tô Ngưng Mi bây giờ giống như một con sóc nhỏ, nhát gan thẹn thùng, tất cả tâm tư của cô đều viết hết trên mặt, căn bản không cần đoán.
Ở chung với cô, thực sự rất thoải mái.
Hạ An Lan xuống xe đi vòng qua bên trái, mở cửa xe cho Tô Ngưng Mi.
“Cẩn thận đỉnh đầu.”
Tô Ngưng Mi cuống cuồng cúi đầu xuống: “Cảm ơn...”