Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 736: Chương 736: Tựa vào vai anh ngủ thiếp đi




Tô Ngưng Mi buồn bực không yên. Bên trong xe rất yên tĩnh, không người nào nói chuyện, cô càng cảm thấy không thoải mái.

Hạ An Lan phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong xe, anh hỏi: “Em đang lo lắng cho bác gái sao?”

Tô Ngưng Mi gật đầu, đáp lời anh nói: “Vâng... Đúng là tôi rất lo lắng, sức khỏe mẹ tôi trước giờ vẫn rất tốt. Lần này đột nhiên nói thấy khó chịu, tôi thực sự rất lo lắng.”

“Yên tâm đi! Đợi đến Hải Thành, tôi sẽ phái người lập tức đưa em về Tô Gia.”

“Được... Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.”

Hạ An Lan cười nói: “Hôm nay em sao thế? Hình như em không phải người khách sáo như vậy?”

Tô Ngưng Mi đỏ mặt, ý anh là trước đây cô quá tùy tiện sao?

“Tôi... Khụ! Khụ! Trước đây... tôi có làm gì không phải, anh đừng để bụng.”

Hạ An Lan mỉm cười: “Em đã làm cái gì sao?”

Tô Ngưng Mi gãi gãi đầu, nói chuyện với người này thật mệt mỏi.

Cách sân bay còn khoảng nữa giờ đi đường, Tô Ngưng Mi cảm thấy đoạn đường này có lẽ còn mệt hơn cô chạy bộ hai tiếng đồng hồ.

Vốn dĩ cô nghĩ cố chịu đựng là được nhưng không ngờ, trên đường đi lại bị kẹt xe. Lúc này đúng vào giờ cao điểm tan tầm, hơn nữa ở giao lộ còn xảy ra một vụ tai nạn giao thông vô cùng nghiêm trọng, ba chiếc xe liên tiếp tông vào đuôi xe nhau. Vì vậy, giao lộ liền bị tắc nghẽn ở đó.

Đợi hơn 10 phút mà xe vẫn không hề nhúc nhích, Tô Ngưng Mi sốt ruột: “Làm sao bây giờ? Còn kẹt xe bao lâu nữa chứ?”

Phía trước và phía sau đều đã kẹt cứng rồi, hơn nữa đây lại là đoạn đường không thể quay đầu, cho dù muốn đi vòng đường khác cũng không được.

Hạ An Lan không hề sốt ruột, anh rất bình tĩnh nói: “Đừng nôn nóng, tôi gọi người đến xử lý.”

Anh gọi điện thoại cho người khẩn trương đến xử lý.

“Nếu như em lo lắng cho bác gái, chi bằng em gọi điện về trước hỏi xem sao?”

Tô Ngưng Mi vội vàng lấy điện thoại ra, gọi về Tô Gia: “Alo, cha, mẹ con bây giờ sao rồi, có nghiêm trọng không?”

“Con đang trên đường về, vâng, vâng, con... đang ở trên xe của con trai bác Hạ. Con đến Hải Thành trước, sau đó sẽ về nhà. Bây giờ con đang bị kẹt xe trên đường.”

Trong điện thoại, ông Tô hỏi Tô Ngưng Mi đi về bằng gì? Khi nào thì về đến nhà? Đi cùng ai? Tô Ngưng Mi cảm thấy rất lúng túng khi nói ra bốn chữ “con trai bác Hạ”, cô cảm thấy tai mình nóng lên.

Hạ An Lan ngồi bên cạnh nghe thấy, khóe môi anh khẽ cong lên.

Tắt điện thoại xong, Tô Ngưng Mi hít thở một hơi thật sâu: “Tình trạng của mẹ tôi vẫn ổn, cũng không quá nghiêm trọng... Bà gần đây quá nhớ tôi, muốn tôi trở về thăm bà.”

“Vậy thì tốt, con người sau khi đến độ tuổi này, thân thể khó tránh sẽ thấy khó chịu, em cũng đừng quá lo lắng.”

Tô Ngưng Mi cảm thấy con người Hạ An Lan thực ra cũng rất tốt, rất biết an ủi người khác.

Có lẽ, trước đây cô đã hiểu lầm anh.

“Vâng, tôi biết rồi...”

Hạ An Lan nhìn con đường phía trước, tạm thời không hề có tiến triển thông làn xe, anh nói: “Đường này có lẽ còn phải kẹt một lúc nữa, nếu như em mệt, thì nghỉ ngơi một lát đi.”

“Được... Được...” Dù sao thì mở mắt cũng cảm thấy rất lúng túng, chi bằng nhắm mắt lại làm ngơ.

Vốn dĩ Tô Ngưng Mi nghĩ rằng nhắm mắt lại để tránh né tình huống hiện tại, nhưng cô không ngờ mình lại ngủ thiếp đi. Đường hết kẹt xe lúc nào cô cũng không biết.

Đợi khi cô tỉnh lại thì đã đến sân bay rồi, hơn nữa cô còn được Hạ An Lan gọi dậy.

Gọi dậy thì gọi dậy, cái này cũng chả có gì to tát.

Quan trọng là sau khi Tô Ngưng Mi mở mắt ra, cô kinh hoàng phát hiện ra cô lại tựa vào vai Hạ An Lan ngủ thiếp đi.

Đúng vậy, cô không nhìn nhầm, cô đang rất thoải mái tựa vào vai người ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.