Lộ Hướng Đông vội vàng lấy lòng Lộ lão bằng đĩa rau.
“Mày ấy, tốt nhất là mày đừng có lừa dối ba, nếu không…”
Lộ Hướng Đông nuốt nước bọt: “Sẽ không đâu, sẽ không đâu, ba, đến đây nào, ba nếm thử chút đi, đây là món nầm bò do đầu bếp của căng-tin công ty làm, hầm thật sự rất rất mềm đó…”
Ông cụ lắc đầu, đứa con trai này của ông đã đến mức cứu không được nữa rồi.
Nó cho là chút chuyện cỏn con này của nó có thể qua mắt được người ba như ông sao. Nếu không phải là do ông không muốn mối quan hệ ba con của bọn họ bị náo loạn đến mức căng thẳng thì liệu ông có cho phép nó dẫn đứa nhỏ bên ngoài kia chuyển tới trường học của Tiểu Triệt không?
Cậu thư ký đã báo cáo tất cả mọi chuyện cho ông, hơn nữa ông cũng biết chuyện Lộ Tu Triệt yêu cầu chuyển Dư Viễn Phàm tới cùng lớp với thằng bé.
Ông cụ nghe thấy vậy liền cảm thấy có chút ý tứ, Lộ Tu Triệt cũng không hề sợ hãi, xem ra thật sự là sẽ chuẩn bị đấu với thằng nhóc kia một trận đây.
Điểm này khiến Lộ lão gia có chút hơi ngoài ý muốn, nhưng như vậy có lẽ thật sự có thể giúp Tiểu Triệt học hỏi thêm kinh nghiệm.
Đó là lý do vì sao Lộ lão gia biết rõ chuyện này nhưng cho tới giờ phút này cũng không vạch trần chút thủ đoạn nho nhỏ của Lộ Hướng Đông.
Ăn xong cơm trưa, ông cụ ở công ty thêm một lúc, tới khi tất cả mọi người đi làm mới nói phải đi.Lộ Hướng Đông cảm thấy cơ hội đã tới, vội vàng nói: “Ba, buổi chiều con còn có cuộc họp, con sẽ không về cùng ba được. Để con cho người đưa ba về nhà nhé, ba thấy có được không?”
Lần này Lộ lão gia lại rất dễ nói chuyện, ông gật đầu: “Được, ta không chậm trễ công việc của con nữa.”
Lộ Hướng Đông như trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Ôi trời ơi, tốt quá rồi, giờ hắn có thể đi tìm Mộng Nhân rồi, ông già rốt cuộc cũng đã rời đi rồi.
Nhưng mà, hắn không ngờ rằng, Lộ lão gia quay người gọi cậu thư ký, còn có hai giám đốc của công ty tới: “Hướng Đông đã có một thời gian dài chưa tới công ty, xem ra sẽ có một số việc không quen thuộc lắm, chiều nay các cậu phối hợp với nó cho tốt, nhất định không thể để nó rời đi dù chỉ là nửa bước.”
Câu trước thì tốt rồi, nhưng chỉ một câu cuối cùng “không thể để nó rời đi dù chỉ là nửa bước” đã thể hiện luôn ý giám thị rồi. Lộ Hướng Đông nghe được lời này, hai mắt mở to muốn rớt tròng.
Ông già của hắn… Ông ấy… Ông ấy vậy mà…
Cậu thư ký hiểu ý, vội vàng nói: “Vâng”, hai vị giám đốc còn lại nhận thức được sự không bình thường, vội đi theo.
Ông cụ lại tiếp tục: “Được rồi, tôi đi đây, cũng không cần phải tiễn tôi. Nếu có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo với tôi.”
Thư ký Lưu ra mở cửa: “Vâng, Lộ lão gia đi thong thả ạ.”
Sau khi ông cụ rời bước, thư ký cùng hai vị giám đốc liền một mạch đi theo Lộ Hướng Đông.
Lộ Hướng Đông muốn gọi một cuộc điện thoại, muốn tranh thủ chút thời gian để rời đi nhưng chưa có cơ hội. Nửa giờ sau, hắn phát hoả: “Các người không có chuyện gì để làm sao? Đi theo tôi làm gì, ai cần làm gì thì mau đi làm đi, nhanh đi đi…”
Thư ký bèn nói: “Lộ tổng, hôm nay, việc đi theo ngài chính là nhiệm vụ của chúng tôi.”
“Các người nghe lời ai hả? Ai trong số các người là ông chủ hả? Là tôi, tôi mới là chủ tịch, một đám các người nhanh đi làm việc, mau.”
Thư ký cùng hai vị giám đốc nhìn nhau, cảm giác áp lực ghê gớm thật.
Thư ký nói: “Ông chủ, chúng tôi cũng không muốn như vậy đâu, nhưng mà nếu chúng tôi không làm vậy thì ngày mai thật sự có thể chúng tôi sẽ bị đuổi việc đó…”
Lộ Hướng Đông tức giận đến đập bàn: “Tôi mới là ông chủ của các người. Ở nơi này, lời nói cỉa tôi là cái có tác dụng lớn nhất.”
Thư ký nhỏ giọng nói: “Nhưng mà trong tay của ông cụ có cổ phần của công ty mà…”
Cổ phần trong tay ông cụ mới là phần chiếm nhiều nhất.
Lộ Hướng Đông đặc biệt ghét bỏ cảm giác bị bất lực, bị áp chế thế này, hắn ta cả giận nói: “Tôi không quan tâm cái gì mà công ty cổ phần với không công ty cổ phần. Hiện giờ tôi là chủ tịch công ty, nếu các người không đi ra ngoài thì không cần ông cụ đuổi các người đi, hiện giờ tôi đủ khả năng để đuổi các người cuốn xéo đi được đó?”