Nhạc Thính Phong lại bồi thêm một câu: “Hơn nữa, trong nhà hẳn là không ai dạy cho hắn biết là nếu gặp phải tình huống này thì nên làm gì?”
Lộ Tu Triệt vội hỏi: “Vậy ý của cậu là, uy hiếp của Dư Viễn Phàm đến tớ đến cùng vẫn còn tồn tại ư?”
“Đương nhiên là vẫn tồn tại rồi, đây mới là lần chạm trán đầu tiên, chưa tính là gì cả, để sau này nhìn đi, xem xem tên này có năng lực lớn cỡ nào.”
Nhạc Thính Phong sẽ không xem nhẹ bất kỳ ai, sở dĩ cậu có thể đánh giá Dư Viễn Phàm không giống như bề ngoài là bởi trong nhà có người dạy cậu còn Dư Viễn Phàm thì không có.
Không phải tất cả mọi người đều có may mắn như vậy, trong nhà có một số người lớn xuất sắc, có thể dạy cho cậu về thái độ làm người, đối nhân xử thế ra sao, hay khi gặp khó khăn thì nên ứng phó thế nào.
“Cậu ngẫm lại đi, nơi mà trước đây tên đó từng ở, tốt xấu gì cũng là một thành phố, tuy rằng không tính là phát đạt nhưng dân số ở đó cũng không phải là ít. Vậy thì tên đó dựa vào đâu mà hằng năm có thể giành lấy vị trí đứng đầu, hằng năm đều là một trong ba học sinh xuất sắc. Điều này chứng tỏ hắn có năng lực, hơn nữa hắn vốn đã được tâng bốc thành thói. Khi tới nơi này, không ai đối xử với hắn như vậy nữa thì hắn sẽ hoảng hốt, hắn sẽ rất muốn tìm về vinh quang của ngày xưa.”
Suy nghĩ của loại người như Dư Viễn Phàm, Nhạc Thính Phong cảm thấy cũng không phải quá khó để lý giải.
Đại khái cậu ta có chút tự ti, mà người tự ti thì lại càng mẫn cảm. Người ngoài thể hiện một vài tín hiệu thì trong mắt cậu ta sẽ bị phóng đại, mặc cho thân thiện thế nào thì cậu ta sẽ vẫn cho là bất thiện mà thôi.
Cho nên Dư Viễn Phàm mới càng muốn tâng bốc danh tiếng của mình lên. Cậu ta muốn có người tới nói với cậu ta rằng: Cậu giỏi lắm, cậu xuất sắc quá, cậu là người ưu tú nhất…
Chỉ có như vậy mới có thể che dấu được sự tự ti và khủng hoảng trong lòng cậu ta.
Nhưng đó là tại ngôi trường không có Nhạc Thính Phong trấn trạch. Còn ở nơi này, Dư Viễn Phàm có muốn cũng không thể vượt qua được.
Lộ Tu Triệt không nói gì, chỉ nhíu mày suy nghĩ chuyện gì đó.
Mười phút sau, cậu ôm cặp sách, lấy ra một bộ đề tiếng Anh rồi vùi đầu vào làm.
Thanh Ti tựa vào lồng ngực Nhạc Thính Phong, hỏi: “Anh ơi, anh ấy bị làm sao vậy?”
Nhạc Thính Phong xoa xoa tai cô bé: “Không có chuyện gì đâu, chẳng qua là cậu ta cảm thấy thành tích học tập của mình quá kém, vì muốn đề phòng thành tích của lần thi sau quá kém nên mới cố gắng như vậy.”
“Thế à…” Thanh Ti gật gật đầu rồi vỗ vỗ vai Lộ Tu Triệt: “Cố lên!”
Lộ Tu Triệt ngẩng đầu nhìn Thanh Ti cười hắc hắc.
Nhạc Thính Phong quay đầu cậu ta sang một bên, sau đó cúi đầu nói chuyện cùng Thanh Ti, cầm bàn tay nhỏ bé của Thanh Ti để dạy cô bé chơi Rubik.
…
Tại công ty nhà họ Lộ, tới thời điểm ăn cơm lúc giữa chưa, Lộ lão gia không về mà muốn tới căng-tin của công nhân nên Lộ Hướng Đông cũng phải theo bên cạnh ông.
Hôm nay ông cụ đột nhiên nói rằng muốn tới công ty để thị sát, khiến cho mọi kế hoạch của Lộ Hướng Đông hết thảy đều ngâm nước nóng hết cả, không thể đưa con trai tới trường, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thể gọi được. Tất cả là bởi ông cụ luôn ở cạnh hắn, đến mức ngay cả khi hắn nói là muốn đi WC, ông cũng đi cùng luôn.
Hôm nay Lộ Hướng Đông quả thật vừa sốt ruột lại vừa bất đắc dĩ. Có ông già ở bên cạnh, hắn không dám làm bất cứ điều gì cả.
Vài lần thử tìm cơ hội thoát thân đều bị Lộ lão nhìn sang khiến hắn sợ tới mức co rụt cả lại.
Sau đó, Lộ Hướng Đông đành nhận mệnh, dù sao cũng muộn mất rồi, về sau có cơ hội sẽ giải thích với mẹ con Dư Mộng Nhân.
Ngồi trong căng-tin của công nhân, Lộ lão gia đột nhiên hỏi: “Hôm nay có việc gì cần làm à?”
Lộ Hướng Đông vội vàng lắc đầu: “Không, không… Con thì có thể có chuyện gì được chứ. Ba, người ăn nhiều một chút đi.”