Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 62
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Bạc Phong định ôm Nam Nhiễm vẫn còn dính dơ bẩn khắp người đi.
Nam Nhiễm ngẩng đầu:
- Làm gì thế?
Giọng điệu cảnh giác.
Bạc Phong lạnh nhạt:
- Mang em rời đi.
Nam Nhiễm đẩy hắn:
- Em còn có chuyện chưa làm xong.
Vừa nói tầm mắt vừa nhìn sang mẹ kế.
Cô đang bận lắm.
Cho dù là dạ minh châu cũng tính sau đi.
Bạc Phong giữ chặt cô, tầm mắt đảo qua đám người nằm trên mặt đất.
May mắn vẫn còn thở, ngực vẫn còn phập phồng.
Chỉ là tư thế của đám người này khá kỳ dị, người bình thường tuyệt đối không làm được như vậy.
Bạc Phong cúi đầu nhìn Nam Nhiễm:
- Em ra tay hả?
Nam Nhiễm không nói lời nào, lệ khí trong mắt chậm rãi tích tụ.
- Đây là chuyện của em.
Dù là hắn cũng không thể nhúng tay.
Tiểu Hắc Long lại trơ mắt nhìn giá trị hắc ám trong cơ thể ký chủ bắt đầu leo thang.
Sắc mặt Bạc Phong không hề thay đổi, ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn Nam Nhiễm.
Mái tóc cô đen dài rối tung, gương mặt xinh đẹp, con ngươi đen nhánh ấp ủ gió lốc, máu dính đầy người.
Không còn bộ dáng lười nhác ngày thường nữa mà trở nên bướng bỉnh, cảnh giác và có chút… ngốc nghếch!
Bạc Phong nhìn cô thật lâu mới nói:
- Bánh bao sắp lạnh rồi.
Nam Nhiễm nghe những lời này, đơ ra mấy giây.
Bánh bao sắp lạnh...
Gì?
Bánh bao??
Tiểu Hắc Long nhìn ký chủ lực bị chuyển dời sự chú ý sang bánh bao.
Giá trị hắc ám hạ xuống vèo vèo.
Tuy rằng đây là chuyện tốt, nhưng sao vẫn cảm thấy mất mặt thế nhỉ?
Điều khiến Tiểu Hắc Long không ngờ chính là sau đó càng mất mặt hơn.
Bạc Phong kéo Nam Nhiễm đi ra ngoài.
Ban đầu Nam Nhiễm vẫn đứng ở kia không nhúc nhích.
Thanh âm Bạc Phong không hề phập phồng vang lên:
- Bánh bao ở trên xe.
Nói xong, Bạc Phong lại kéo cô đi, lần này chỉ dùng lực nhẹ nhàng cũng kéo cô đi rồi.
Tiểu Hắc Long che mặt.
Ký chủ, không phải cô hóa thân thành trùm bệnh kiều sao?
Từng khoe biến thái hung tàn đâu??
Sao chỉ vì một cái bánh bao đã bị lừa đi rồi??
Nam Nhiễm tính toán ăn xong bánh bao lại nói.
Người sẽ không lạnh.
Nhưng bánh bao sẽ lạnh đó.
Nhưng ngồi trên xe ăn một lúc thì nghe được tiếng còi xe cảnh sát.
Cô vừa ăn vừa nhìn một đám cảnh sát bắt hết những người trong nhà xưởng đi.
Nam Nhiễm ngậm bánh bao vừa bước xuống xe thì có một đồng chí cảnh sát bắt tay cô, rồi bày ra tư thế kính trọng:
- Cảm ơn cháu Nam Nhiễm đã trợ giúp chúng tôi bắt được tên trùm buôn lậu người và ma túy trái phép. Sự cống hiến của cháu vô cùng lớn lao. Xin hãy nhận sự cảm ơn của chúng tôi.
Tiếng nói vừa dứt, đồng chí cảnh sát liền cúi đầu với Nam Nhiễm.
Đó là sự cảm ơn rất trịnh trọng.
Nam Nhiễm cắn bánh bao nhìn mẹ kế bị bắt đi, cô nhíu mày, chậm rãi hỏi:
- Các chú sẽ xử lí bà ta như thế nào?
Đồng chí cảnh sát mở miệng:
- Cháu hãy yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ bị pháp luật phán xét.
Nói xong, đồng chí cảnh sát tưởng cô bé không đành lòng, thở dài:
- Bọn chúng buôn bán ma túy, buôn lậu người, thậm chí lợi dụng người dân buôn lậu ma túy. Thật sự không thể khoan dung hành động ác liệt như vậy. Kết quả tốt nhất là ở trong tù đến già.
Nam Nhiễm nuốt hết bánh bao trong miệng.
- Thôi.
Cô chỉ nói một từ rồi lên xe.
Nam Nhiễm ăn no, ngơ ngác ngồi trên xe.
Dường như cô đang suy nghĩ cái gì đó.
Trạng thái này kéo dài gần một giờ.
Đến khi cô lấy lại tinh thần, thân thể cô biếng nhác dựa vào lưng ghế, hai chân bắt chéo.