Ngũ quan Chung Ly là loại mà các cô gái trẻ hiệ nay rất thích: sống mũi vừa cao vừa thẳng, cánh môi đầy đặn, lúc cười lên đều mang cái cảm giác tà tà của một tên đàn ông xấu xa.
Nguyên Bảo thật sự không hiểu, lúc mình biến thành người mà người đầu tiên nhìn thấy lại là tên đàn ông không quen biết, mặc dù người đàn ông này đẹp, nhưng trong tim cô chỉ có mình BOSS, BOSS đẹp trai nhất, không ai có thể thay thế vị trí BOSS trong lòng của cô!
"Tới đây." Chung Ly ngoắc ngoắc ngón tay hướng về cô, sau đó vỗ lên vị trí bên cạnh.
Nguyên Bảo thấp thỏm đi tới, nhìn người đàn ông trước mắt, đoán chừng tuổi anh ta cũng không kém BOSS bao nhiêu, dáng vẻ này cỡ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, Nguyên Bảo suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Chào chú."
Bị gọi là chú khiến Chung Ly trầm ngâm một hồi, sau đó không nói gì.
Nguyên Bảo nhíu mày, trong lòng lại rối rắm lần nữa: chẳng lẽ cô gọi quá già? Nhưng số tuổi bây giờ của mình mới có mười sáu, bọn họ kém nhau tối thiểu mười tuổi, cho nên. . . . . . Gọi vậy là già sao?
Chung Ly hít sâu một hơi: "Tên của cô."
"Kim Nguyên Bảo." Nguyên Bảo thành thật trả lời, cái dáng vẻ mắc cỡ này quả nhiên giống một đứa nhóc đang trả lời với bậc trưởng bối.
Sắc mặt Chung Ly thay đổi : "Tên thật?"
Nguyên Bảo gật đầu một cái "Thật!" Xem ra người này cũng không tin tên mình là thật, chỉ là cái tên này thật sự hơi vui tí, nhưng đi theo cô chừng áy năm, nên không thể giả được.
"Hôm nay dọa cô sợ rồi, ngồi xuống đi." Chung Ly dời qua bên cạnh, sau đó vỗ lên vị trí cạnh mình.
Nguyên Bảo chỉ ngồi một góc nho nhỏ, nhìn Chung Ly một cách cảnh giác: cô cũng chưa tưng tin trên thế giới này còn có nhiều người tốt như vậy, hiện tại có một cụm từ Mặt người dạ thú!
"Con chó đuổi theo cô là chó ngao Tây Tạng tôi nuôi, nó không cẩn thận uống ít rượu, bình thường nó nó rất hiền."
Nguyên BẢo hơi囧: ở nhà không có việc hay sao đi cho chó uống rượu, còn hiền nữa chứ. . . . . . Nếu như mình bị cắn một phát thì chắc đi nhà xác rồi.
"Người nhà của cô đâu?"
"Tôi. . . . . ." Ánh mắt Nguyên Bảo không khỏi mơ hồ, bây giờ muốn cô nói như thế nào đây
"Hả? Một mình cô chạy đến?"
"Dĩ nhiên không phải rồi !" Nguyên Bảo lên giọng "Tôi đi với người nhà đến nông trường chơi, không cẩn thận nên tôi bị lạc!"
"Là nông trường đối diện?" Con ngươi Chung Ly hiện lên một tia đen tối, anh ta tự vẽ lên nụ cười ôn hào "Như vậy, người nhà của cô là ai, tôi có thể đi tìm giúp."
Nguyên Bảo lơ sợ nắm chặt tà váy, cô chỉ biết có mình BOSS mà thôi, việc này cô nên trả lời thế nào?.
"Tại sao không nói chuyện?"
"Không phải vậy." Nguyên Bảo nhíu mày một cái "Người nhà của tôi là . . . . . Là Ngôn Sóc!" Trước tiên là nói ra cái tên cho ổn thỏa, dù thế nào đi nữa thì hai người họ cũng không biết nhau, đến lúc đó mình lén rời đi là hết chuyện.
Ngay lúc nghe đến cái tên đó thì đôi con ngươi mà nâu sẫm hiện lên tia lạnh lẽo, anh ta cười cười: "Tối nay cô ở lại đây trước, ngày mai tôi dẫn cô đi tìm người nhà!"
"Làm phiền chú." Nguyên Bảo xoay người đi lên làu, sau đó âm thầm thở phào nhẹ nhõm: lần này chắc không có vấn đề gì chứ? Đợi đến lúc trời tối cô lén đi ra ngoài, như vậy thì thần không biết quỷ không hay.
Nhìn bóng người Nguyên Bảo từ từ biến mất ở cầu thang, Chung Ly thu hồi lại nụ cười của mình, anh hừ lạnh một tiếng, đáy mắt mang theo tia khác thường: "Chú An."
"Cậu chủ!"
"Đi điều tra giúp tôi, có phải Ngôn SÓc cũng tới nông trường hay không, sau đó xem thử , bên cạnh anh ta có người phụ nữ nào không, điều tra nhanh!"
"Dạ!"
"Còn nữa!" Chung Ly đứng lên "Tìm mấy người trong coi con nhóc kia, đừng để nó chạy đi!"
" Vâng, cậu chủ."
Trong đại sảnh lần nữa rơi vào yên tĩnh, Chung Ly cuốn sách dày đang đặt trên ghế sofa, vẻ mặt phân tán.
Nguyên Bảo trở lại phòng, Baidu —— không đúng, bây giờ là Thống Mẹ, hai cô ấy hợp thể nên đang còn trong quá trình thăng cấp, chỉ cần Nguyên Bảo chưa về bên cạnh BOSS thì tinh thần cô vẫn lo lắng.
Sau khi ăn xong bữa cơm tối, Nguyên Bỏa liền nghĩ đến sách lượt cho tối nay: nếu theo lời người kia nói, nông trường đối diện, nói cách khác khu rừng đối diện chính là địa phương của BOSS, thật không ngờ cô đi bậy đi bạ mà vẫn không ra khỏi BOSS. Buổi tối hơn 10 giờ, Nguyên Bảo chuẩn bị mưu lén đi . . . . .
Lúc này chắc tất cả mọi người đều đã ngủ, trong phòng khách rất yên tĩnh, một màu đen như mực, Nguyên Bảo chợt phát run: cô cảm giác mình gióng cái từ bi kịch quá, chuyển kiếp, biến thành điện thoại di động, trải qua vô số lần bị lừa, oa, thật sự có thể viết nên một cuốn tự truyện về Nguyên Bảo rồi!
Cuối cùng cũng đã tới cửa, ngay lúc Nguyên Bảo chuẩn bị mở cửa thì, ánh sáng trắng xanh khắp mọi nơi đều bật lên, Chung Ly ngồi trên ghế sofa, cao ngạo nhìn cô.
"Trễ như vậy còn không nghỉ ngơi mà đi đâu"
Nguyên Bảo rùng người, nước mắt lưng tròng nhìn Chung Ly : "Tôi muốn về nhà."
"Về nhà?" Chung Ly cười giễu, anh ta từ từ đi về phía cô, nhân vật này có khí thế không thua gì BOSS "Tôi thật sự không biết Ngôn Sóc lấy đâu ra một đứa con gái hay người tình từ lúc nào vậy ta."
Anh mới là người tình, cả nhà anh đều là người tình!
Trong nháy mắt, sắc mặt Nguyên Bảo căng cứng, cô hít sâu một hơi, vẫn bình tĩnh mở miệng: "Cám ơn chú đã chưa chấp tôi, nhưng tôi phải về, nếu như không phiền thì chú có thể đưa tôi về, nếu như quấy rầy chú thì tôi có thể tự về." Người này chắc không bắt cô ở đây đâu nhỉ?
Nhưng một lần nữa Nguyên Bảo đánh giá cao ý nghĩ của mình, người ta thật sự giữ cô lại, nhìn cái dạng này chắc không thả cô ra đâu.
Khóe môi Chung Ly cong lên, thay vì nói đó là mỉm cười, còn không bằng nói đó là động tác thói quen: "Xin lỗi, tôi không tính để cho cô đi, chờ đến lúc cô thành thật khai báo mối quan hệ giữa mình và Ngôn Sóc thì sẽ thả, đưa vị cô gái này về phòng."
"Hả . . . . . Này! Chú không thể như vậy, tôi muốn đi ngay bây giờ a a a a!" Nguyên Bảo gào lên mấy tiếng, nhưng vẫn bị người ta mang vào trong phòng.
Toàn bộ, đều là bị kịch phải không?
Bây giờ Nguyên Bảo hoài ngh: lúc sinh cô ra, đào không phải là khối vàng to, mà là phân vàng !Cái mạng này giống như phân. . . . . . Thối!
"Tiểu thư hệ thống, cô có ở đó không, nếu Tiểu thư hệ thống không có ở đây thì Baidu ra đi?" Làm ơn, không nên bỏ cô lại một mình ở nơi đây.
【 Xin lỗi, hệ thống vẫn trong quá trình bảo trì. 】
". . . . . ."
Được rồi, dựa vào trời dựa vào đất không bằng dựa vào chính mình.
Nguyên Bảo hấp ta hấp tấp chạy đến bên cửa sổ, nhìn một mảnh đen như mực phía bên dưới, người run một cái, quyết định bỏ qua phương án nhảy lầu trốn đi.
Cô cào nát đầu cũng không nghĩ ra biện pháp khác, cuối cùng thật sự quá bù ngủ, cô ngủ thiếp đi.
. . . . . .
Đây là ngày thứ hai sau khi Nguyên Bảo biến thành người Spongebob Squarepant i, vẫn là câu nói kia, lừa đảo chưa bao giờ ngừng lại.
"Này, thả tôi ra, tôi muốn về nhà, chú không thể như vậy!"
"Vậy sao cô không nói quan hệ giữa cô và Ngôn Sóc đi? " Cửa bị người nọ đẩy ra, Chung Ly nhìn Nguyên Bảo đang trạng thái cực kỳ tức giận, sau đó bình tĩnh thản nhiên ngồi trên sofa.
Nguyên Bảo đảo mắt "Tôi nói là được chứ gì, nhưng tôi muốn đi ra ngoài, không khí nơi này không tốt!" Chỉ cần đi ra ngoài thì cô có biện pháp, cô nhận ra năng lực chạy của mình rồi, nếu đi ra ngoài, bỏ chạy là chuyện tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng lần nữa Nguyên Bảo lại đáng giá cao tư tưởng của mình.
Cô nhìn con chó ngao Tây Tạng đang đứng canh cửa chính, kế hoạch của mình chưa bệnh mà mất!
"Được rồi, chú muốn hỏi cái gì?" Nguyên Bảo hoàn toàn thỏa hiệp, hiện giờ cô rất nóng lòng quay về đó, a ~BOSS, cô yêu, một ngày không thấy, thật sự rất nhớ!
" Tại sao cô lại nói Ngôn Sóc là người nhà của cô, tô đã đi điều tra, bên cạnh Ngôn Sóc ngay cả con chó đều là đực."
Nguyên Bảo trầm mặc một hồi, sau đó kinh ngạc nhìn Chung Ly: "Chú qúa bỉ ổi, thế mà đi rình cậu nhỏ của chó nhà người ta. Cậu nhỏ? ! !"
Chung Ly: ". . . . . ."
"Tôi không có thời gian nói đùa với cô!" Chung Ly nghiến răng nghiến lợi " Cô và tên kia rốt cuộc có quan hệ gì."
"Tôi với Ngôn Sóc có quan hệ thế nào liên quan đến chú à, hay nói anh và Ngôn Sóc có quan hệ gì đi? Cho nên quan hệ của bọn tôi gấy ấn tượng đến quan hệ của bọn chú, cho nên quan hệ này khiến anh nhìn cậu nhỏ của chó bên cạnh BOSS. Cậu nhỏ? ! !"
". . . . . ."
Đồng thời đêm mối quan hệ của anh và Ngôn Sóc vào ngõ hẻm rồi, anh day day thái dương: "Cô đừng ở đó mà giỡn quá trớn với tôi, xô xem tôi thu thập cô thế nào!"
". . . . . ."
Thấy đối diện không lên tiếng nói chuyện, Chung Ly không khỏi ngẩng đầu nhìn sang, cái này thà nhìn thì không biết gì, vừa nhìn thì anh bỗng luống cuống: cô gái nhỏ ngồi đối diện với khuôn mặt uất ức, hai đôi mắt đen láy như nhuốm đầy nước, một dạng như muốn khóc lại không muốn khóc rất đáng thương, lòng Chung Ly hơi cuống, sau đó không biết nên nói gì.
"Chú . . . . . Chú. . . . . .Chú. . . . . . Cái người này nhìn bên cạnh BOSS toàn chó với gà. Chú gà biến thái! Oa —— tôi muốn BOSS, tôi muốn về nhà! !"
Chung Ly: ". . . . . ."
Dường như chuyện đã lệch hoàn toàn so với quỹ đạo ban đầu, anh không thể chịu nữa nên đi tới: "Đừng khóc."
"Tôi muốn về nhà ——" Cô bé Nguyên Bảo tiếp tục chơi xỏ lá, nhắc đến chuyện học môn Công chúa công chúa kia cũng có lúc cần dùng, nghĩ khóc thì khóc.
"Tôi đưa cô về nhà, cô không được khóc!" Chung Ly thỏa hiệp, anh thừa nhận, mình không có cách nào đối diện với nước mắt của con gái, huống chi chính mình là một đấng mày râu nhưng không yếu lòng trước phụ nữ thì rất mất thể diện, anh cũng không phải là tên cầm thú Ngôn Sóc kia!
"Cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . . Chú có thể đưa tôi về nông trường?" Nguyên Bảo tiếp tục khóc thút tha thút thít , rất kỳ quái, cô khóc nhưng dừng lại không được.
"Ừ." Chung Ly đen mặt liếc nhìn cô một cái "Chờ, tôi đi dắt ngựa."
"Chờ một chút!" Nguyên Bảo đứng dậy tóm lấy vạy áo Chung Ly, sau đó khiếp nhìn cón chó ngao Tây Tạng đang ngồi trên mặt đất "Đem nó đi đi."
Chung Ly sửng sốt một chút, sau đó hiện lên một nụ cười lóa mát "Nó thích nơi này!"
Nguyên Bảo: ". . . . . ."