Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm

Chương 22: Chương 22




"Mau! Đi lên đây!" Chung Ly cởi con ngựa tuấn tú đến, Nguyên Bảo nhìn bàn tay đang hướng về phía mình, sau đó vô cùng rối rắm nhíu mày."Sao vậy, nhanh lên đi."

"Nhất định phải ngồi cùng một chỗ với chú sao?" Nguyên Bảo bày ra tư thế "Tôi rất không tình nguyện" "Tôi hết sức ghét bỏ con người anh"

Sắc mặt Chung Ly đen lại lần nữa: "Rốt cuộc cô không muốn đi lên?"

"Được rồi." Nguyên Bảo thở dài, sau đó nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của anh ta, Chung Ly dùng lực trên cánh tay, cô vững vàng được lôi lên trên yên ngựa.

"Ngồi cho chắc."

Chung Ly cách cô rất gần, từ phía sau truyền đến hơi thở của phái nam khiến cô không được tự nhiên, Nguyên Bảo trợn to hai con mắt của mình: "Chú à, chú tuyệt đối không được có mưu đồ bất chính với tôi, nếu không tôi kiện chú tội quấy rối đó!"

Chung Ly: ". . . . . ." Nói gì, ai mà có mưu đồ bất chính với một con nhóc một cọng lông cũng chưa mọc.

Ngựa chạy rất nhanh, cơ thể Nguyên Bảo lắc lư nên có chút khó chịu, khi thấy nông trường ngay phía trước mắt thì tinh thần cô cực sảng khóa: BOSS, em tới đây! !

Nhìn phía cô gái nhỏ trước người cười tươi, khóe môi Chung Ly không khỏi cong lên.

Mà BOSS thì bây giờ vẫn cầm điện thoại của mình để nghiên cứu, điện thoại di động của anh đã có thể sử dụng lại bình thường, nhưng cái trò chơi Nuôi dưỡng bảo bối kia đã tháo gỡ rồi, điện thoại của anh đã quay về như một cái điện thoại kim loại bình thường, và nguyên nhân có thể giải thích cho tình trạng này: Nguyên Bảo đi ra, nhưng cô biến mất, và không biết đi nơi nào?

BOSS chau mày, ngón tay vuốt nhè nhàng lên màn hình di động.

" Cậu chủ Sóc." Áo bị Lão Trần kéo kéo, anh lấy lại tinh thần giữa suy nghĩ "Sao vậy?"

"Cậu xem."

Theo ngón tay của Lão Trần nhìn sang, chỉ thấy một con ngựa khỏe mạnh đang chạy qua bên này, là một người đàn ông mang theo một cô gái mặc đồ trắng, cách nhau hơi xa, BoSS không thấy rõ khuôn mặt của bọn họ, chỉ là người con gái mặc đồ trắng ấy có chút quen thuộc dù hơi mờ mờ ảo ảo.

"Đi qua xem một chút." BOSS cởi lên con "Quốc vương" của mình, sau đó hai chân anh kẹp chặt bụng ngựa, Quốc vương hí vang một tiếng dài, liền chạy thật nhanh đến chỗ bọn họ.

Bọn người họ rốt cuộc cũng gặp nhau, BOSS kéo ngược dây cương trong tay mình, ngước mặt nhìn người đàn ông trước mặt nhưng không nói.

Chung Ly cười lạnh một tiếng, vỗ cái đầu của cô nhóc trong ngực: "Gặp lại BOSS của cô rồi này, nhanh qua đó đi."

Bây giờ Nguyên Bảo hơi sững sỡ, ánh mắt của cô ngập tràn sự lo lắng thấp thỏm, ánh mắt BOSS nhìn cô là một dáng vẻ xa lạ, nếu như bây giờ là trước kia, chẳng may. . . . . . Chẳng may BOSS không nhận ra cô thì thế nào, Nguyên Bảo lại rơi mình vào một vùng nước xoáy không tìm được lối ra, cuối cùng, cô há miệng khóc om sòm.

"Oa ——"

Chung Ly bị âm thanh trách trời đất của cô khiến cơ thể nghiêng ngả, Chung Ly không chịu được nhìn về phía cô: “Tôi nói vậy, cô khóc cái gì chứ, chẳng phải tôi dẫn cô tới đây rồi sao?"

Nước mắt nước mũi dính lên mặt Nguyên Bảo, cái vẻ xấu xí này khiến đôi mắt BOSS thay đổi nhanh chóng, khóe môi anh từ từ nâng lên, sau đó dẫn ngựa đi về phía trước, ngay tại lúc Nguyên Bảo còn chưa phản ứng được gì, cô đã được kéo vào lồng ngực quen thuộc kia, cánh tay cường tráng ấy ôm cô thật chặt, Nguyên Bảo vẫn trong trạng thái đờ đẫn nguyên chỗ cũ, cái dáng vẻ này khiến tâm trạng của BOSS tốt hẳn lên.

"Tôi đem con gái anh về đây, có phải anh đã nợ tôi một món ân tình hay không?" Chung Ly muốn anh lộ ra vẻ khó chịu, đoán chừng ai cũng chẳng muốn người tình của mình được gọi là con gái cả.

BOSS không hề lộ ra vẻ lúng túng, anh lạnh nhạt về phía Chung Ly: "Chúng ta dù sao cũng là bạn bè cũ, con gái của tôi được chú của nó đưa về mà lại muốn đòi nhân tình, phải không, Nguyên Bảo."

Hai chữ Nguyên Bảo ấy lưu loát, trầm thấp mà dịu dàng, đầu óc Nguyên Bảo lập tức u mê, cô ngơ ngác gật đầu một cái: “Dạ"

Chung Ly: ". . . . . ."

"Gặp lại sau, Chung Ly." BoSS cười khiêu khích, sau đó quay đầu ngựa, chạy về hướng nông trường của mình.

"A a a a a a , BOSS." Nguyên Bảo ngớ ngẩn nửa ngày mới phát hiện mình đã quya về lồng ngực của BOSS, cô kích động rống to, nghiêng đầu nhìn BOSS, nhưng đối diện chỉ là cái cằm nhọn nhọn.

"Im lặng một chút."

"Em rất nhớ BOSS"

"Tôi hiểu rõ." BOSS cúi đầu, nở nụ cười nhẹ "Tại sao lại không thấy?"

Nguyên Bảo: ". . . . . ." Có chết cô cũng không nói, chuyện mình đã từng biến thành Spongebob Squarepant là sự thật!

Thấy Nguyên Bảo im lặng không nói, BoSS cũng không nói thêm chuyện gì, đã đến cửa biệt thự, BOSS nắm chặt dây cương rồi bước xuống ngựa, sau đó kéo tay của cô rồi ôm cô xuống ngựa, thấy một màn như vậy khiến Lão Trần trợn mắt há to miệng, quen cả ngôn ngữ.

"Mặc dù hơi nhỏ, nhưng rốt cuộc cũng không cần lo lắng cậu chủ là Gay, ừ, mình nên đi nói cho ông chủ biết. . . . . ." Lão Trần lẩm bẩm chạy ra ngoài.

BOSS ôm Nguyên Bảo vào phòng, sau đó đặt cô trên mặt đất: "Nói đi, tại sao chạy mất? "

"Ba ba ~" Nguyên Bảo nhào vào ngực BOSS, hai chữ này khiến cho cơ thể BOSS cương cứng , nhìn cái dáng vẻ của cô nhóc con này là muốn nói "Em có ẩn tình" "Em không muốn nói ".

BOSS cũng không hỏi nữa, đẩy cô ra khỏi ngực mình, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen sau đó gật đầu một cái: "Dáng vẻ của con người."

Nguyên Bảo". . . . . ." Cô có thể hiểu BOSS đang khen cô được không??

"BOSS, anh có nhớ em hay không... em rất nhớ anh."

"Không nhớ lắm." BOSS trả lời một câu, sau đó đưa tay nhấc cô lên "Đi tắm rửa sạch sẽ đi ." BOSS nhìn cô đầy vẻ ghét bỏ "Bẩn thỉu."

Lại bị. . . . . . Chê.

. . . . . .

Buổi chiều bọn họ lên xe trở về thành phố, Nguyên Bảo thử kêu Thống Mẹ vài tiếng, nhưng họ vẫn còn trong hệ thống bảo trì, Nguyên Bảo có cảm giác quỷ dị khi họ đi. . . . . .

"Không nên tự tiện bỏ đi." BOSS bất mãn gõ lên đầu cô "Buổi chiều tôi dẫn em đi mua ít đồ dùng hàng ngày, rồi tôi tìm cho em cái trường học, em ngoan ngoãn đi học trong đó đi."

Nguyên Bảo hoảng hốt nói "Không muốn." Đùa gì thế, tối thiểu cô đã là sinh viên Đại học, mặc dù bây giờ cô đã mười sáu tuổi, nhưng số tuổi trong lòng vẫn không thể coi thường nó, đi học lại, vừa nghĩ tới chuyện một đám con nít học "ABCD" thì cô cực đau khổ.

"Bây giờ em không phải là điện thoại di động, nhất định phải trải qua cuộc sống của con người bình thường."

"Em đều học qua rồi." Cô bất mãn nhìn về phía khuôn mặt của BOSS, đôi tay sờ loạn đồ đạc trong xe.

"Ngồi yên. " BOSS không chịu được vỗ lên mu bàn tay cô.

"BOSS, anh bị mắ bệnh cưỡng chế à . " Nguyên Bảo trợn hai con mắt mình nhìn BOSS "BOSS, có phải trước khi đi ngủ anh đều phải đi WC, mặc kệ có sao thì cũng dính một bãi hay một giọt."

BOSS: ". . . . . ."

. . . . . .

BOSS trực tiếp lái xe mang Nguyên Bảo đến trung tâm bách hóa, Nguyên Bảo lấy tư thế kinh thường nhìn cái tòa cao mười mấy tầng, khi còn là một cái máy cô rất sợ bị ném xuống, giờ làm người . . . . . . Ha ha. . . . . .

Nhìn vẻ mặt tự hào không giải thích được của Nguyên Bảo, BOSS thật sự không nhịn được nữa nên nhéo cánh tay cô: " Đừng làm tôi mất thể diện, đi vào."

Được rồi, da mặt BOSS mỏng , lại sĩ diện, cô còn phải chăm sóc cho BOSS nữa.

Vào trung tâm bách hóa, đối với Nguyên Bảo thì tất cả đều mới mẻ, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, nhưng cô có cảm giác mình không làm người đã nhiều năm, thấy cái gì mua cái nấy, thật sự không có chút khách sáo.

"Ngôn Sóc?"

Vừa lúc đó, một giọng nói dễ nghe vang lên từ đằng sau, Nguyên Bảo ngoảnh lại, đó cô gái thoạt nhìn rất dịu dàng, mái tóc dài màu đen dài đến ngang lưng, khóe mắt cong cong, hai mắt mang theo nét cười, trên người cô mang theo phong cách ôn hòa khiến người ta có ấn tượng tốt về cô.

"Dương Dư?" Trong đôi mắt BOSS thoáng qua tia kinh ngạc " Em về khi nào?"

"Đừng nói với A Dung." Cô gái tên là Dương Dư cười vài tiếng, sau đó nhìn g về phía Nguyên Bảo đang đứng một bên “Bạn gái của anh à?"

BOSS không đồng ý cũng không phản bác, kéo Nguyên Bảo tới "Đây là Dương Dư, vị hôn thê của Uất Trì Dung."

"A, chào chị."

"Thì ra đây là khẩu vị của anh." Dương Du cúi người, đưa tay véo khuôn mặt nõn nà của Nguyên Bảo "Dáng dấp rất tinh xảo."

Trong nháy mắt khuôn mặt Nguyên Bảo phím hồng, BOSS không biến sắc kéo Nguyên Bảo về lại bên mình "Uất Trì Dung không biết em về?"

"Tại sao lại cho anh ta biết chứ?" Tròng mắt Dương Dư hiện lrrn tia toan tính, cô móc một tấm danh thiếp từ trong túi xách ra rồi nhét vào ngực của Nguyên Bảo "Tôi còn có chuyện, đi trước, nếu Ngôn Sóc ức hiếp em, cứ gọi cho chị." CÔ chớp chớp hai mắt mình rồi xoay người rời đi.

"Ưmh. . . . .” Đầu óc Nguyên Bảo so với người khác chậm nửa nhịp, đợi người ta đi rồi, cô mới nhìn tấm danh thiếp trong tay mình, nó được mạ vàng nhưng cũng đơn giản, bên trên chỉ đề tên và số điện thoại của chị ấy, còn địa chỉ công ty thì không.

"Mấy người quen nhau à?"

"Bạn học." BOSS kéo cô lên tầng hai "Lúc còn học đại học thì Uất Trì Dung theo đuổi cô ấy, từ từ rồi cũng quen biết."

“Ồ" Nguyên bảo nói một tiếng, tròng mắt đảo qua, rơi xuống cửa hàng nội y đầy màu sắc, ánh mắt của cô bừng sáng, ti tiện nở nụ cười, sau đó kép ống tay áo của BOSS.

"Sao?"

"BOSS. . . . . ." Nguyên Bảo tiếp tục cười, sau đó không sợ hãi chỉ chỉ vào cửa hàng đồ lót đầy đủ thiết bị bên phía đối diện "Chúng ta đi vào đó được không? "

BOSS im lặng, sau đó gật đầu một cái, nhìn vẻ mặt không đổi của BOSS, Nguyên Bảo có chút nghi ngờ: BOSS, sao không xấu hổ, chuyện này phản khoa học, chẳng lẽ BOSS thường xuyên mang phụ nữ tới mấy chỗ này?

Mang theo mối nghi ngờ, hai người đi vào cửa hàng bán đồ lót.

"Ngài khỏe chứ, hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi anh muốn mua gì?"

"Tự chúng tôi xem." Nguyên Bảo chạy đến giá hàng nội y sexy, nhìn những món đồ lót tinh xảo đầy gợi cảm, trong lòng cô vui vẻ đến nở hoa, tưởng tượng cảnh mình mặc mấy loại đồ lọt này rồi cùng dáng vẻ hô mưa gọi gió của BOSS, trong lòng Nguyên Bảo bắt đầu dao động.

Mà đúng lúc này, một ngón tay thon dài duỗi tới, trên ngón tay móc một cái áp lót in hoa: "Cái này được."

Nguyên B: ảo". . . . . ." BOSS, cô không phải đứa con nít, không thích mấy cái kiểu áo lót in hoa như vậy đâu, Nguyên Bảo âm thầm rơi lệ.

"Em muốn cái này" Màu tím, suông mềm, còn có Lace (viền tơ) , mặc vào thì nhất định rất gợi cảm.

"Không được." BOSS quét cũng không quét qua một vòng, anh lại cầm mấy cái áo lót trên kệ bên cạnh "Cứ vậy đi, mặc vào cũng thoải mái."

Nguyên Bảo nhìn cái loại Winnie the Pooh, toàn hoa với hoa, sắc mặt đen thui: " BOSS, chẳng lẽ anh mặc qua nó rồi? Thoải mái hay không làm sao anh biết?."

BOSS ". . . . . ."

Lúc này nhân viên kia vang lên tiếng cười thấp, cô đi tới: "Loại áo lót này mặc vào sẽ thoải mái hơn loại kia, thuộc loại cotton thuần chất, bạn trai của cô thật tỉ mỉ."

BOSS của cô đương nhiên tỉ mỉ rồi, Nguyên Bảo vui ra mặt khi được BOSS chon áo mót, thừa dịp BOSS không chú ý, Nguyên Bảo len len cầm xuống mấy mon nội y sẽy, sau đó nhét vào túi.

"Xong chưa?"

"A, được rồi ạ."

"Thiếu gì không?"

“Không." Nguyên bảo lắc đầu một cái.

"Chúng ta về nhà, còn đồ thì chút nữa bọn họ manh tới."

"Ừ, biết rồi." Nguyên Bảo ngaon ngoãn trả lời, chỉ là hình như có gì đó là lạ.

【 Ting! Hệ thống bảo trì đã xong, bây giờ người có thể sử dụng lại bình thường~】

【 Ting! Năng lượng điện cung cấp sắp hết, xin hãy sạc điện kịp thời. 】

Ai?

Nguyên Bỏa mở lớn hai mắt, ngó nghiêng xung quanh: mới vừa rồi hình như cố nghe cái gì mà sắp hết điện, gì vậy?

【Khách hàng tôn kính, sin hãy sạc điện dịp thời】

"Sạc điện. . . . . ." Nguyên Bảo lẩm bẩm mấy tiếng, hoàn toàn không nghĩ đến tình huống như thế này.

“Sao vậy?"

"BOSS, em hết điện rồi." Nguyên Bảo nói xong câu đó, cũng bởi vì năng lượng điện suy trì đã hết nên【Tích——】 một cái rồi tắt máy, cũng có thể lý giải là đã ngủ.

"Hết điện. . . . . ." BOSS nhìn Nguyên Bảo đang xỉu trong ngực mình: như vậy,anh phải sạc điện cho cô bằng chỗ nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.