Nguyên Bảo biết mình lại bị Baidu chết tiệt kia lừa gạt rồi, nhìn cuốn kịch bản trước mắt cơ hồ muốn rơi lệ, Chân tử, Trăn tử, sao cô lại không nghĩ tới chứ?
Trong lòng âm thầm chảy nước mắt, nếu hiện tại mà cự tuyệt thì chính là bội ước rồi, chuyện như vậy Nguyên Bảo cô làm sao có thể làm được, cô lật tới lật lui kịch bản trong tay, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà cô đột nhiên trọng sinh từ phim tình cảm sang thể loại phim kinh dị, đây chính là biến chuyển to tát cỡ nào.
Nguyên Bảo nhớ đến trong thế giới trước kia của cô, Chân Tử là tên của một nhân vật trong phim kinh dị, cô gái nhỏ đó thật ra thì cũng rất đáng thương, bị chết ở trong giếng, lại còn bị người của tổ diễn kịch bắt nạt nữa.
"Cô về làm quen với kịch bản trước, thời điểm bấm máy chúng tôi sẽ thông báo cho cô sau."
"Vâng, cám ơn đạo diễn." Nguyên Bảo đi ra khỏi tổ diễn kịch, tự nhận thấy tiền đồ của mình quả thật quá bi ai, ma nữ, ma nữ. . . . . . Tại sao vai diễn của cô lại là ma nữ chứ.
Tiểu thư Chân Tử, cô chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình lại gần với cô ấy đến như thế.
BOSS còn lo lắng sợ cô gặp phải quy tắc ngầm gì gì đó, ai dám bắt nạt Shinji, Shinji liền từ trong TV bò ra ngoài cắn chết người đó. Bây giờ Nguyên Bảo lại không dám về nhà, BOSS nhất định sẽ chê cười cô, sau đó tất nhiên sẽ là khinh bỉ, nghĩ đến đấy cô liền thấy nhức đầu, đưa tay lên vuốt vuốt tóc, sau đó ngồi im lìm ở trên ghế suy tư.
Vừa lúc đó, lại có một đôi giày da màu đen bóng loáng đập vào mắt, ánh mắt của cô từ từ dời lên trên, liền thấy một đôi chân thon dài, đi lên chút nữa lập tức nhìn thấy được một khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
"Sao cô lại ở chỗ này?"
"Sao tôi lại không thể ở chỗ này được chứ." Chung Ly ngồi xuống bên cạnh cô, Nguyên Bảo ghét bỏ quay mặt sang chỗ khác trả lời.
Chung Ly cũng không hề để tâm, anh ta nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Cô à, hình như đã lâu chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ?"
"Tôi tuyệt không muốn gặp chú." Nguyên Bảo khinh thường nói thẳng, người này âm dương quái khí, vừa nhìn thì đã biết không phải là người tốt rồi, chính là nhân vật phản diện trong phản diện, cho nên không thể làm bạn với người như vậy được!
"Vẫn chán ghét tôi như thế sao." Chung Ly vừa nói vừa khoác tay lên trên vai cô, động tác vô cùng tự nhiên làm cho Nguyên Bảo ngớ người ra, sau đó liền gạt cái tay đáng ghét kia ra nhưng lại bị kìm chặt không thể làm gì được.
"Này! Chú làm gì thế!"
"Làm gì là làm gì!" Chung Ly đột nhiên sát lại gần, ngón tay thon dài nâng cằm của cô lên, quay sang Nguyên Bảo cười tà một tiếng rồi nói tiếp: "Nói cho anh trai biết, cô đã “tính phúc” hay chưa?"( Tính phúc: quan hệ nam nữ hay còn gọi là sex)
Nguyên Bảo im lặng không đáp, cũng rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú trước mắt: "Tôi không phải họ Phúc mà là họ Kim, về sau sẽ đổi sang họ Ngôn, còn nữa, chú lớn tuổi như vậy mà lại tự xưng là anh trai thật khiến cho người ta thấy buồn nôn lắm đấy!"
(Ở đây bạn Nguyên Bảo của chúng ta đã hiểu nhầm nghĩa của từ “Tính” thành danh tính, đây cũng là hai từ đồng âm khác nghĩa, 性 và 姓 đếu được đọc là xìng)
Tuy nhiên Nguyên Bảo lời nói của tên này hình như có gì đó kỳ quái.
Chung Ly trầm mặc một giây, sau đó dùng lực bóp chặt gương mặt của cô: "Miệng lưỡi thật sắc bén, cũng không biết Ngôn Sóc thích cô ở điểm nào?"
"Anh không cần đặt chủ ý lên BOSS của tôi!" Vừa thấy nhắc đến Ngôn Sóc, Nguyên Bảo liền có chút gấp gáp rồi."BOSS là của tôi, những người không có liên quan mời cút sang một bên!"
Chung Ly cúi đầu cười thành tiếng, dáng vẻ của cô gái nhỏ trước mắt khi xù lông lên trông cực kỳ giống với một chú mèo nhỏ vô hại, liền cảm thấy trêu chọc cô nhóc cũng là một việc rất thú vị. Chung Ly lại nâng mặt của cô lên, rồi ôm vào trong ngực của mình nói: "Vậy thì hãy nói xem, cái tên Ngôn Sóc nghiêm túc đó có điểm nào để cho em thích chứ?"
"Vì sao tôi phải nói với chú." Nguyên Bảo giãy dụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực của Chung Ly, nhưng không thể nào thực hiện được, sức lực của đàn ông rất lớn, cho dù cô có dùng hết sức của mình thì cũng không có biện pháp thoát ra được.
"Ngôn Sóc không phải là người tốt đâu, em không nên bị lừa, nếu không thì đi theo tôi? Tôi sẽ đối xử với em thật tốt! Chung Nguyên Bảo so với Nguyên Bảo còn dễ nghe hơn nhiều"
"Không được! Buông tôi ra! Buông ra!" Nguyên Bảo vô cùng tức giận, cố gắng tránh thoát mà không ra được, liền há miệng rồi dụng lực cắn vào cánh tay của người đàn ông kia, ai bảo anh ta tự đi tìm chết chứ!
Chung Ly rên lên một tiếng, nhưng cũng không buông cô ra, ngược lại còn ôm Nguyên Bảo chặt hơn: "Tôi cho em biết! Ngôn Sóc không phải là đồ tốt gì! Tôi chỉ tốt bụng khuyên em vài câu thôi, đừng có không biết tốt xấu!"
“ Chú mới là người không biết phân biệt tốt xấu! Không cần đến những lời khuyên chó má kia của anh, Ngôn Sóc là của riêng một mình tôi, tôi cũng là người của anh ấy, tôi rất thích anh ấy, tôi không quan tâm anh ấy là người như thế nào ....!" Nguyên Bảo kích động hét lên, cô luôn thấy BOSS là người tốt nhất trên thế giới này, người đàn ông kia vốn rất ưu tú, người tốt như vậy, mặc dù không nói nhiều với cô, nhưng Nguyên Bảo vẫn có thể cảm nhận được người đàn ông này vô cùng yêu thương mình!
Cô mặc kệ trong phim truyền hình Ngôn Sóc là dạng người gì, cô chỉ biết mình muốn ở cùng với anh và cũng chỉ thuộc về một mình Ngôn Sóc.
Ánh mắt của Chung Ly dần dần thay đổi nồng đậm, giễu cợt nói: "Ngôn Sóc lòng dạ độc ác, chỉ cần anh ta mở miệng sẽ khiến người ta nhà tan cửa nát, đại khái chỉ có em mới cho anh ta là người mà thôi!"
"Tôi cho em biết, Ngôn Sóc là một cầm thú, anh ta không hề có trái tim, chỉ có dục vọng và tiền bạc, anh ta là một người máy, không có linh hồn và trái tim." Chung Ly không biết bản thân đến cùng hận Ngôn Sóc bao nhiêu, anh ta đã bị hủy hoại một lần, nhưng anh ta không cam tâm, Ngôn Sóc không cho anh một con đường sống, cũng không cho Chung gia một đường lui, đã như vậy thì anh phải chặt đứt đường sống của anh ta.
Chung Ly từ từ buông Nguyên Bảo ra, rồi nở nụ cười lạnh lùng, anh thật muốn nhìn xem, Ngôn Sóc muốn danh lợi, hay là muốn phụ nữ.
truyện thấy hay các bạn sang Doc Truyen . o r g đọc nhé
Vừa được thoát khỏi trói buộc, Nguyên Bảo liền chạy đi như gió tránh ra thật xa, vừa nãy Chung Ly thật quá đáng sợ, Ngôn Sóc cũng chưa từng thể hiện vẻ mặt như vậy, cho nên liền hiểu được BOSS thật sự đã đào xới mộ phần của nhà Chung Ly lên rồi.
Nguyên Bảo chạy nhanh như làn khói đến công ty của BOSS, lần này người ta cũng không dám ngăn cản cô, Ngôn Sóc hiện tại đang đi họp, cô đi vào trong phòng làm việc của BOSS, sau khi ngồi ở trên ghế sofa mới thở phào nhẹ nhõm. truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen . o r g
Nguyên Bảo đem hết những chuyện mới vừa rồi ném ra sau đầu, sau đó lấy kịch bản từ túi ra nghiên cứu: bản thân nhân vật Chân Tử thật ra thì cũng không kinh khủng lắm, có điều lại dính dáng đến ân oán mấy đời. Nguyên Bảo nhớ đến lúc xem Chân Tử là khi cô mới mười ba tuổi, đó là bộ phim kịnh dị đầu tiên cô xem, xem xong cũng không có bao nhiêu cảm giác.
Kịch bản này được Trung Quốc phục chế rồi cải biên: Shinji là một nữ sinh tương đối thiện lương, cô ấy và bạn trai Viễn Sơn của mình ở bên nhau rất hạnh phúc, nhưng đạo diễn lại muốn cường bạo cô ấy. Sau khi Shinji bị cưỡng bức, cộng thêm sự uy hiếp của đoàn làm phim, oán niệm trong lòng Shinji rốt cuộc đã hoàn toàn bị kích thích, cũng hoàn toàn bị Chân tử nhỏ tà ác trong lòng khống chế, sau đó cô liền giết mọi người và bạn trai Viễn Sơn của mình, cuối cùng lại bị cha mình hại chết ở trong giếng. . . . . .
Cốt phim trên căn bản rất giống với The Ring, Nguyên Bảo chăm chú đọ kịch bản trong chốc lát cảm thấy trong lòng như có gì bị đè nặng, ở kiếp trước cô đã cảm thấy tiểu thư Chân Tử là người rất đáng thương, chỉ vì trên người oán khí quá nặng, sau đó bị người trong nhà đề phòng, cuối cùng bị hại chết đuối trong giếng. Bản thân cô ấy cũng chưa có sai lầm gì, có lẽ cô ấy cũng có thể giống như người bình thường cùng với Viễn Sơn trải qua cuộc sống hạnh phúc, đáng tiếc. . . . . .
"Trở về rồi sao." Bên cổ đột nhirn có khí nóng phả vào, BOSS không biết quay về phòng làm việc từ lúc nào, ôm cô vào lòng, đầu của anh chôn vào cổ cô, nhưng ánh mắt thì lại liếc sang kịch bản cô đặt ở giữa gối.
Nguyên Bảo vội vàng khép kịch bản lại, sau đó mới nhớ tới chuyện gặp gỡ Chung Ly trước đó, liền thấy do dự, không biết có nên nói cho anh hay không.
"Hửm, sao thế? Không thuận lợi sao?"
"Không phải!" Nguyên Bảo nghiêng đầu sang chạm phải đôi môi mềm mại của ai đó.
Ngôn Sóc liền thoáng sửng sốt, sau đó ánh mắt thoáng qua ý cười, muốn hôn cô sâu hơn, đầu lưỡi thuần thục cạy mở cánh môi của cô ra, sau đó cả người liền từ từ ngả xuống đè cô lên trên ghế sofa.
"Ưmh. . . . . ."
"Ở chỗ này làm một lần cũng không tồi." Ngôn Sóc cười tà rồi lập tức kéo khóa váy của cô xuống.
"Ưmh. . . . . . Em có chuyện muốn nói với anh."
"Có thể có chuyện gì chứ?" Ngôn Sóc cắn cắn lên xương quai xanh của cô sau đó dừng lại nói tiếp: "Nói đi, có chuyện gì."
"Em. . . . . ." Nguyên Bảo ấp úng, thận trọng nhìn BOSS, nếu cô nói cho anh biết Chung Ly mắng anh là cầm thú thì không biết BOSS có tức giận hay không. Mặc dù BOSS thật sự rất cầm thú .
"Hả? Rốt cuộc là có chuyện gì?" Ngôn Sóc nhíu mày, bàn tay nắm chặt cái mông đang ngạo nghễ vểnh lên của cô: "Không nói thì tôi sẽ tiếp tục làm."
"Đừng!" Nguyên Bảo lập tức luống cuống, ở văn phòng làm chuyện như vậy thật sự là quá không nhân đạo rồi." Em nói là được chứ gì, em gặp Chung Ly rồi !"
"Chung Ly." Quả thật khi BOSS nghe đến cái tên này vẻ mặt đang nhu hòa trong nháy mắt liền nghiêm túc, đưa đôi mắt đen sắc sảo nhìn Nguyên Bảo"Nói chuyện gì?"
"Cũng không nói gì nhiều." Ánh mắt của Nguyên Bảo liền lay động, nhìn một cái cũng biết chắc chắn là có quỷ.
"Có nói hay không!" Ngôn Sóc bẹo má của cô nói: "Anh ta không làm như vậy với em chứ?"
"Không có, chỉ là. . . . . . Anh ta nói tính cách của anh có rất nhiều chỗ không tốt."
"Anh ta chuẩn bị bỏ công sức lên em sao." Ngôn Sóc cười lạnh nói, lôi cô lên, sau đó ôm vào trong ngực của mình, bàn tay như có như không du ngoạn trên người cô: "Không cần để ý tới anh ta? Tôi thật sự là cầm thú, còn anh ta chính là mặt người dạ thú!"
"Hai cái này khác nhau sao?"
"Đương nhiên." Ngôn Sóc nhếch môi nói tiếp: "Tôi từ trong ra ngoài đều là cầm thú, còn anh ta chính là sói đội lốt cừu, bên trong vô cùng hắc ám, người như em đến lúc đó có bị bắt nạt mà cũng không biết. "
Nguyên Bảo". . . . . ." Ưmh, thế này có phải không? Cảm giác hình như có chút không đúng.
"Đừng nói đến anh ta nữa." Ngôn Sóc nhấc Nguyên Bảo lên, sau đó đặt lên trên đùi của mình. Nguyên Bảo đưa tay ôm lấy cổ của BOSS, lúc này mới phát hiện ra quần áo của mình đã bị cởi ra từ bao giờ rồi.
"Bảo Bảo, sinh cho tôi một tiểu bảo bảo nhé." Ngôn Sóc trầm thấp nói, đầu tựa vào trước ngực cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vào nơi nào đó.
"Ưhm. . . . . ." Nguyên Bảo không khỏi thốt lên tiếng rên rỉ, vẻ mặt bắt đầu mơ màng.
"Nguyên Bảo hiện tại còn quá nhỏ." Ngôn Sóc đột nhiên nhớ lại lời của cha mình, đúng là Nguyên Bảo thật sự vẫn còn nhỏ, ánh mắt thoáng qua một tia mờ mịt, nghĩ tới chuyện đứa bé anh không khỏi cười cười, bỏ đi ý niệm trong lòng.