Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm

Chương 38: Chương 38




Nguyên Bảo chính thức gia nhập vào đoàn làm phim《 Chân Tử 》, mọi người ở trong đoàn cũng tương đối thân thiện, nhìn Nguyên Bảo cười cười hòa nhã, sau đó lại quay đi tiếp tục làm công việc của mình. Cô bé đóng vai Chân Tử lúc nhỏ cũng đã sớm hóa trang xong, đứng ở trong góc nhỏ nhìn chằm chằm Nguyên Bảo không chớp mắt, hình như cảm thấy rất hứng thú với cô.

Nguyên Bảo nhìn cô nhóc đó một chút rồi quay ra phía sau nhìn mình ở trong gương, mái tóc đen xoăn nhẹ của cô bây giờ đã trở nên thẳng tắp, được thả xuống phía trước ngực che kín hai gò má lại. Trên người mặc một chiếc váy dài màu trắng, cộng thêm khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt tối tăm trống rỗng, vừa nhìn liền thấy có phần giống với ma nữ Trinh Tử của Nhật Bản hay còn được gọi là Sadako. Nguyên Bảo vừa soi gương vừa mỉm cười quỷ dị, khiến cho nhân viên trang điểm đang hóa trang cho cô đột nhiên đờ người ra, biểu cảm trên mặt có hơi khẩn trương căng thẳng.

"Chị à, trông chị thật là khủng bố đấy." Em gái Lolita đột nhiên lên tiếng, sau đó đi tới bên cạnh phòng viên Mộng Kỳ , đưa tay kéo kéo vạt áo của cô ấy.

"Dọa em sợ rồi." Mộng Kỳ nhìn Nguyên Bảo cười cười xin lỗi, sau đó ôm lấy em gái Lolita.

Em gái Lolita liền gật đầu cũng không nói gì thêm nữa, lúc này các diễn viên đều đã vào vị trí của mình rồi, thế nhưng Nguyên Bảo vẫn không nhìn thấy nam chính đóng chung với mình đâu cả.

"Xin lỗi, đã để mọi người đợi lâu."

Vừa lúc đó, có một người thanh niên rất anh tuấn từ bên ngoài đi vào, anh ta tháo kính mát xuống nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào người Nguyên Bảo. Nụ cười của anh anh vô cùng xán lạn rất như một ngôi sao trong phim thần tượng vậy, chỉ là ánh nhìn hình như không được thân thiện cho lắm, có vẻ như không thích Nguyên Bảo, hơi nhíu mày hoài nghi người như vậy làm sao có thể diễn vai nam chính thật khủng khiếp trong phim được cơ chứ.

Bởi vì The Ring tổng cộng có bốn phần, mà bọn họ nhất định phải tập hợp bốn phần này lại, cho nên trong quá trình cũng phải xen kẽ rất nhiều phân đoạn, vai diễn Viễn Sơn nhất định cũng không thiếu đất diễn.

"Minh Kiệt tới rồi sao, nhanh đi hóa trang thôi."

"Vâng" Minh Kiệt nhếch môi nhìn Nguyên Bảo cười đầy ẩn ý, sau đó đi vào cho chuyên viên trang điểm hóa trang cho mình.

"Tính tình của Minh Kiệt cũng không dễ chịu cho lắm, cô phải cẩn thận một chút." Tiểu Hạ đóng vai sinh viên đi đến vỗ vỗ bả vai Nguyên Bảo, tiểu Hạ vốn đã tham gia rất nhiều vai phụ, lần này vốn muốn thử sức vào nhân vật Chân Tử này nhưng không ngờ lần này lại tiếp tục bị cự tuyệt, chỉ là trông cô ấy cũng rất sáng sủa, cũng thích Nguyên Bảo hơn cô em Lolita kia nhiều.

Nguyên Bảo gật đầu cám ơn, bây giờ cô cũng đã hóa trang xong, ban đầu Chân Tử là một cô gái xinh đẹp, thiện lương, lại hay xấu hổ, khi tiếp xúc với người khác cũng không dám nhìn thẳng, cho dù bị người ta nói xấu sau lưng, cũng không dám nói một lời, cho nên hiện tại toàn thân từ trên xuống dưới đều là màu trắng, gương mặt mặc dù tái nhợt nhưng không âm u như một "Ma nữ".

Hôm nay khởi quay ba phân cảnh, cảnh thứ nhất là Chân Tử đến thử vai, sau đó được chọn làm nữ chính, cảnh thứ hai là cảnh mà cô ấy và Viễn Sơn quen nhau, cảnh thứ ba là cảnh Chân Tử bị đạo diễn quấy rối sau đó bị người trong đoàn làm phim nhìn thấy liền nói xấu sau lưng cô làm cho Viễn Sơn bạn trai của cô vô cùng tức giận bất bình. Ba phân cảnh này vừa ngắn cũng rất đơn giản.

"Các bộ phận chuẩn bị, Action!"

Trong căn phòng lớn, có mấy cô gái ngồi ở trên ghế, đối diện với bọn họ là ban giám khảo đang xì xào bàn tán, người đàn ông ngồi ở giữa ngược lại rất trầm ổn, giống như rượu vang đỏ hảo hạng, trông vô cùng hào hoa phong nhã, anh ta nhìn Nguyên Bảo đang diễn thử vai Chân Tủ nở nụ cười thân thiện, ánh mắt lóe lên chút hứng thú u ám: "Cô tên là gì."

Nguyên Bảo thấy hơi khẩn trương, người diễn vai đạo diễn chính là ảnh đế Lâm Thiệu Huy trong giới điện ảnh, bởi vì là bạn học của đạo diễn Lý An, cho nên lần này mới nể tình nhận vai diễn này, nhưng mà người như anh ta lại đi diễn vai đạo diễn bỉ ổi thì có cảm giác hơi kỳ lạ.

"Tên tôi là. . . . . .Chân Tử. . . . . ."

"Dừng! Nguyên Bảo, động tác của cô quá cứng ngắc rồi, diễn lại một lần nữa, không cần quá khẩn trương."

"Vâng" Nguyên Bảo nắm chặt tay lại, lần đầu tiên bấm máy mà đã bị khớp rồi, thật sự là rất mất thể diện, trong lòng cô có chút thấp thỏm, bộ phim này nhất định phải thành công, nếu không BOSS nhất định sẽ coi thường cô, nghĩ đến chuyện được BOSS khen Nguyên Bảo đột nhiên thấy can đảm hơn nhiều.

Nguyên Bảo ngẩng đầu lên, tóc dài hai bên che mất nửa gương mặt, Nguyên Bảo đưa mắt nhìn người đối diện nói rất lưu loát: "Tôi tên là Chân Tử." Dần dần cô diễn càng nhập tâm, xem bản thân mình chính là Chân Tử, dung hòa làm một thể, Nguyên Bảo ở phương diện này thật ra rất có thiên phú , đáng tiếc là trước đây cô lại không phát hiện ra điều này, nếu không nhất định sẽ đi đóng phim .

Cả quá trình quay, trừ phạm phải mấy sai lầm về kỹ thuật bên ngoài thì vẫn tính là thuận lợi, lúc nghỉ giữa giờ và để trang điểm lại, Lâm Thiệu Huy ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô cười hiền hòa.

"Xin chào đàn anh."

"Diễn cũng không tệ." Đàn anh năm nay ba mươi tuổi, tính tình trầm ổn rất dễ làm cho người ta muốn ỷ lại, kể từ khi Nguyên Bảo tới nơi này cũng không tiếp xúc với quá nhiều phái nam, nhẩm ra cũng chỉ được mấy người, người bạn tốt Tần Lãng sau một thời gian quen biết cuối cùng cũng bị BOSS vô lương cướp đi mất rồi, bây giờ lại tiếp xúc. . . . . . thấy có chút không được tự nhiên.

"Đàn anh quá khen rồi."

"Một lát nữa phải thật cố gắng hơn nữa, phim kịnh dị thật ra thì không cần ngoắt nghéo như vậy." Trong lời nói này của anh như ẩn chứa thêm hàm ý, sau đó đưa tay vỗ vỗ vào vai của Nguyên Bảo, rồi đi sang chỗ khác.

"Gì chứ?"

Cô mờ mịt nhìn theo bóng lưng của người vừa rời đi, không hiểu rõ lời kia của anh cho lắm.

BOSS gần đây đang bận tham gia vào tuần lễ thời trang ở Pháp, bây giờ chắc đang tập trung bồi dưỡng Tần Lãng cộng thêm công việc bên studio kia nên lại càng thêm bận. Mấy ngày nay Úy Trì Dung và Dương Dư suốt cả ngày ân ân ái ái, ngay cả chuyện của công ty thời trang cũng không tới, trong lòng của BOSS đương nhiên là hơi mất thăng bằng .

Tại sao thằng bạn thân Uất Trì Dung này ở một bên ngọt ngào anh anh em em, còn bản thân anh lại phải ngồi đây bận tối tăm mặt mũi quản lý mọi việc trong công ty, cho nên tâm tình hiện giờ vô cùng không thoải mái, rất nhớ thân hình mềm mại như bông của Nguyên Bảo nhà mình.

BOSS không vui thở dài một cái, Nguyên Bảo gần đây dường như cũng không thèm để ý đến anh, có thời gian rỗi toàn cắm đầu vào kịch bản chết tiệt kia. Hôm nay đi thẳng đến chỗ quay phim rồi, thật ra anh không thích Nguyên Bảo lộ diện trước công chúng, nếu vậy cô sẽ trở thành tâm điểm trong mắt của mọi người, mà không còn là của một anh nữa, nhưng anh cũng không có quyền tước đoạt đi mong ước của cô.

Cho nên, anh sẽ đi tìm thằng bạn của mình, đã là bạn tốt thì phải bài ưu giải nạn với nhau, nghĩ đến đây anh liền lành lạnh nhếch môi, sau đó cầm áo khoác của mình lên đi ra khỏi công ty.

"Thật kỳ lạ, sao hôm nay rồng lại đến tìm tôm thế này." Bọn họ hẹn nhau ở trong quán rượu, bản nhân Uất Trì Dung rất không vui khi bị lôi ra ngoài, nhưng biết làm sao được ai bảo người hẹn anh lại là BOSS cầm thú chứ.

"Không vui sao." BOSS nhíu mày lại có chút bất mãn hỏi.

"Tôi nào dám chứ." Anh đưa ly rượu vang lên miệng nhấp một hớp rồi nói tiếp: "Rất lâu không uống rượu với nhau rồi, cậu gần đây rất bận rộn sao?"

"Đấy là cậu nói nhé." Cái này không nói còn đỡ, vừa nói thì lại càng khiến cho lòng của BOSS mất thăng bằng, đúng là đang trong giai đoạn ngọt ngào có khác, cứ nhìn Uất Trì Dung đi thì biết, mặt mày hớn hở rồi lại bản thân mình.

"Sao thế? Hình như có người ở đây chưa thỏa mãn được dục vọng hay sao ấy, Nguyên Bảo nhà cậu không thỏa mãn được cậu sao? Nhưng cũng đúng thôi cậu cầm thú như vậy cơ mà."

"Im ngay!" BOSS không kiên nhẫn nhíu mày: " Tôi không đi Pháp được nên cậu phải giúp tôi qua đó xử lý một thời gian, chờ tôi xong việc sẽ đi qua đó, thấy thế nào?"

"Không được." Anh lắc đầu từ chối: "Dương Dư thật vất vả mới nghỉ ngơi được mấy ngày, chúng tôi chỉ muốn sống thế giới của hai người, tôi vẫn luôn không biết, Dương Dư vì tôi mà đã làm nhiều như vậy."

"Vậy cậu và cô ấy cùng đi là được. . . . . ."

"Không đi."

"Có còn là anh em hay không đây!" Ánh mắt của anh sáng quắc lên nhìn Uất Trì, nếu Uất Trì mà không đồng ý thì ha ha. . . . . .

Tay Uất Trì DUng bỗng nhiên cứng đờ, cái mà anh không chịu được nhất chính là cái đức hạnh này của Ngôn Sóc, thật là. . . . . . liền thấy nhức đầu, lấy tay day day huyệt thái dương hỏi: "Đi bao lâu?"

Tâm tình của BOSS lập tức tốt hơn rất nhiều liền nhếch khóe môi nói: "Không lâu đâu, một tháng thôi, cậu và và Dương Dư cùng đi, cô ấy có khả năng thiết kế tốt, giao cho ấy tôi rất yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ cho Tần Lãng đi theo cậu...cậu phải giúp tôi dạy dỗ cậu ta cho tốt." Làm người mẫu cũng không chỉ cần hình thể cùng với kỹ năng trình diễn , ngoài ra còn phải nhạy cảm với trang phục thiết kế. Rất đáng tiếc, Tần Lãng đã quen lôi thôi, kỹ năng phối hợp với trang phục vẫn còn kém, hiện tại Tần Lãng vẫn còn nửa nạc nửa mỡ, chờ ngày nào đó chín chắn thuần thục thì sau này nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng.

"Tôi biết rồi." Uất Trì Dung có chút bất đắc dĩ đáp ưng, bất quá được cùng Dương Dư đến nước Pháp lãng mạn hình như cũng không tồi.

"Cậu đã đi thì nhớ phải làm cho thật tốt, không được lơ là chuyện khác."

Uất Trì: ". . . . . ."

Hai người họ lại tranh cãi thêm mấy câu, sau đó liền ra khỏi quán bar, mà đúng lúc đó bọn họ thấy được một bóng dáng quen thuộc, Uất Trì Dung hơi híp híp mắt nói: "Người kia. . . . . . Có chút quen?"

Bên kia đường có một đôi nam nữ đang xung đột, người đàn ông trông cao to lực lưỡng lại dữ tợn, vừa nhìn liền biết không phải là người lương thiện gì, còn cô gái kia . . . . . .

Nhìn thật điềm đạm đáng yêu, ánh mắt tỏ rõ sự quật cường, rõ là. . . . . . Rõ là. . . . . .

"Tôi đi đây! Ra cửa không xem ngày rồi." Thân thể của Uất Trì Dung run lên một cái, hiện tại anh đang vô cùng hoài nghi có phải mình bị mắc chứng: "Chứng sợ hãi Bạch Liên Hoa".

Ha ha ha ha, đúng là không sai, cô gái ở phía đối diện kia chính là người đã chăm sóc cho Uất Trì công tử hơn một tuần lễ, Lý Lạc Nhi tiểu thư.

"Hai người xem ra rất có duyên, có thể phát triển thêm bước nữa." Tâm tình của BOSS cực kỳ tốt vỗ vỗ vai anh bạn rồi xoay người rời khỏi đó.

"Này! Cậu đi đâu vậy?"

"Về công ty, sao thế?"

"Tôi cũng định về đó đây."

"Cậu chắc chắn chứ?" Ánh mắt của anh thoáng qua tia sáng nhàn nhạt, sau đó nhìn ra sau lưng anh bạn mình nói tiếp: "Tôi đoán chừng ngày hôm nay của cậu sẽ rất rất đặc sắc đấy."

Gì chứ?

Uất Trì Dung còn chưa kịp phản ứng, thì đã đánh phủ đầu.

Chỉ thấy Lý Lạc Nhi lấy tốc độ thật nhanh tránh thoát khỏi người đàn ông kia, sau đó liền chạy tới, mắt ngấn lệ, trên cánh tay còn có mấy cái vết tím bầm, thoạt nhìn thấy rất đáng thương. Uất Trì Dung lựa chọn im lặng, anh nghĩ chỉ cần mình mở lời thì sẽ gặp phải xui xẻo, nhưng anh đã sai lầm rồi, cho dù anh có không nói lời nào thì cũng sẽ gặp phải xui xẻo.

"Đây chính là tình nhân của em sao? !"

Một lần nữa Uất Trì Dung lại được gọi là tình nhân liền ". . . . . ."

"Anh trai, không được nói bậy!"

Anh trai?

Vốn đang định đi thì BOSS liền đứng lại hứng thú xem kịch vui, thật sự không hề nhìn ra anh ta và Lý Lạc Nhi có quan hệ thân thích nào.

"Dung công tử là một người tốt, lần trước anh ấy đã cứu em."

"Nếu như vậy..." anh ta nhìn Uất Trì Dung từ trên xuống dưới, sau đó liền đưa tay ra nói tiếp: "Nếu cậu đã có cảm tình với em gái tôi thì trước tiên phải đưa cho tôi ít tiền, tôi sẽ lập tức giao em gái tôi cho cậu."

Uất Trì Dung liền mở to mắt ra nhìn: Chờ đã, hiện tại suy nghĩ của anh đang hơi hỗn loạn, từ lúc nào mà anh có cảm tình với em gái anh ta vậy, lại còn phải giao cho tiền anh ta nữa chứ? !

Nhìn người đàn ông đang vươn tay về phía mình, Uất Trì Dung cảm thấy bản thân có chút bất lực.

"Anh, anh làm gì thế! Tại sao lại đòi tiền của Uất Trì công tử!" Lý Lạc Nhi quát khẽ, tức giận đẩy tay của ông anh mình ra.

"Tại sao à? ! Mấy ngày trước không phải em làm thêm giờ và một số công việc khác là để mua đồ cho tên tiểu tử này sao? Em ngày nào cũng túi lớn túi nhỏ, thì ra là mang cho tên tiểu quỷ này, vì vậy cậu ta cần phải trả lại tiên cho chúng ta."

"Ha ha. . . . . ." Uất Trì Dung giận quá mà bật cười lên, thật sự là anh đã quên hẳn việc này, lúc ở bệnh viện xác thực Lý Lạc Nhi ngày nào cũng làm cho anh chút sơn hào hải vị để tẩm bổ nhưng mà anh không thích ăn những thứ đó. Đồ mà họ mua cho mình thì mình phải trả tiền cũng là việc nên làm, cho nên anh liền móc ví ra, rút ra mấy tờ nhân dân tệ đưa cho anh ta: "Từng này đã đủ chưa?"

Người kia mừng rỡ nhận lấy, đếm đếm một chút, hai mắt lập tức sáng lên: "Thật là rộng rãi! Em gái của tôi liền giao cho cậu, thật là em rể tốt."

Nhìn bóng lưng của người nọ rời đi, hai mắt của Uất Trì dần dần trở nên lạnh lẽo, nhìn vào mắt anh Lý Lạc Nhi cảm thấy phát run.

"Lý tiểu thư, trước đây không phải tôi đã nói rõ ràng rồi sao?" Giọng của anh vô cùng lạnh nhạt, cùng với hình tượng ôn tồn nho nhã trước kia khác xa một trời một vực:"Không lâu nữa tôi sẽ kết hôn, hi vọng cô sẽ không quấy rầy tôi nữa, nếu được như vậy tôi sẽ vô cùng biết ơn." Anh nói xong liền kéo BOSS đang đứng cười thầm ở bên cạnh rời đi.

Lý Lạc Nhi ngơ ngẩn đứng tại chỗ không kịp phản ứng, mới vừa vào thu, mà sao cô lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, nước mắt không tiếng động, âm thầm chảy xuống: "Dung công tử. . . . . ." sắp kết hôn.

Kết hôn. . . . . .

Hai chữ này giống như hai ngọn núi lớn làm cho cô không thở nổi, lớn bằng từng này đây là lần đầu tiên gặp được người mình thích, nhưng lại phải chết từ trong trứng nước rồi sao?

Sao có thể cam tâm. . . . . . sao có thể cam tâm chứ????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.