Diệp Mộng dù có mạnh mẽ đến mấy thì bản thân cũng chỉ là một cô gái, cả ngày hôm nay toàn đánh chém, đuổi bắt cơ thể thì đang bị thương, cô không trụ nổi nữa rồi.
Xin lỗi Tiêu Khải.
Xin lỗi anh, Lục Hiển.
Long Sẹo cởi thắt lưng da quật tới tấp về phía Diệp Mộng, A Hào cũng xông lên, hắn là kẻ bị Diệp Mộng đánh nhiều nhất, ý chí báo thù cao hơn bao giờ hết.
- Con mẹ nó! Tất cả là tại mày!
Chúng phát tiết lên Diệp Mộng đang nằm cuộn người dưới sàn, không để ý du thuyền của Kha Vạn Vũ đã đến nơi.
*Pằng pằng pằng*
Kha Vạn Vũ chẳng nhân từ nã một loạt đạn về phía chúng, dám động vào Diệp Mộng của anh, muốn chết?
Diệp Mộng bị đánh te tua, quần áo trên người theo vết thắt lưng mà rách từng mảng, lộ ra da thịt đầy máu me.
Chỉ khi nghe thấy tiếng bước chân đổ dồn lên tàu cô mới mở mắt ra nhìn. Long Sẹo và A Hào đã nằm chồng lên nhau với chi chít lỗ trên người, cả hai chết không kịp nhắm mắt.
Mình được cứu rồi sao?
Diệp Mộng đang mơ hồ thì được nhấc bổng lên, hơi ấm từ cơ thể kia đang xoa dịu những vết thương trên người cô.
Mí mắt cô nặng trĩu nhưng vẫn kịp nhận ra người đang ôm lấy mình là Kha Vạn Vũ.
Không phải chứ?
Cô còn nghĩ là chú cảnh sát cơ.
- Ông chủ...
- Nằm im! Tôi đưa em về!
Diệp Mộng khẽ gật gật, cô còn đang nợ số tiền lớn, anh không nỡ để cô chết đi đâu nhỉ?
Nhìn Diệp Mộng yếu ớt nằm trọn trong vòng tay, Kha Vạn Vũ có chút thương xót thật sự rất muốn chở che cho cô cả đời.
Em nói mình là Cự Giải? Hừm! Một con cua ngốc nghếch!
Bên cạnh tôi, em không cần phải mạnh mẽ nữa, sóng gió đời này tôi sẽ gánh hết cho em.
Kha Vạn Vũ không muốn phí thời gian, lạnh lùng ném lại hai chữ rồi ngoảnh mặt bước đi, đôi tay ôm lấy cô vẫn hết mực dịu dàng:
- Đốt tàu!
- Khoan! Khoan!
Diệp Mộng run run kéo mảng áo sơ mi trên ngực anh.
Mấy người này không phải đến đây chỉ để cứu một mình cô đó chứ?
Kẻ xấu thì nên bị trừng phạt, nhưng còn những cô gái vô tội kia?
- Ông chủ, dưới hầm còn có người... anh làm ơn...
Đôi mày rậm của anh khẽ nhíu lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn Diệp Mộng, muốn biết cô rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?
Anh cho người cứu Mỹ Mỹ vì Diệp Mộng đã liều mình để giúp cô ta, không muốn để công sức của cô trở nên vô nghĩa.
Ngoài việc đó ra Kha Vạn Vũ chẳng bận tâm có bao nhiêu mạng trên con tàu rách này. Trong mắt Diệp Mộng anh là thánh nhân sao?. Truyện Đam Mỹ
Bảo một kẻ độc tài như Kha Vạn Vũ làm người tốt là đang làm khó hắn rồi.
- Ông... chủ... cứu... một mạng... người... người...
“...”
- Phúc... phúc...
Đôi môi khô ráp của Diệp Mộng khó khăn mấp máy, thành ngữ “Cứu một mạng người phúc đẳng hà sa” nói một hồi vẫn không tròn câu. Cô chỉ biết dùng ánh mắt như gửi gắm tất cả hi vọng của mình cho anh.
Kha Vạn Vũ chẹp miệng thở dài một hơi, thương tích nặng như vậy mà còn tâm sức lo cho người khác lần đầu mới thấy. Nếu cứ độc đoán anh cũng sợ rằng sau sự việc này sẽ dọa cô chạy mất.
- Đủ rồi! Đừng cựa quậy nữa, tôi nghe em một lần.
Duy Vĩ và đám đàn em trố mắt nhìn nhau, ai nấy đều nhăn mặt, gãi đầu. Chỉ vài ba câu nói đã khiến sếp đầu hàng từ trước đến nay chỉ có mình Diệp Mộng.
- Sếp ơi vậy có đốt...?
- Đưa người đi trước rồi muốn đốt cái gì thì đốt!
***
Sky Bar 101 Tower
Lục Hiển?
Thích Vy nheo mắt nhìn vào cái tên trên màn hình điện thoại, miệng không ngừng lầm bầm chửi rủa.
Thằng chó chết! Còn dám mặt dày gọi đến đây.
Cô chẳng ngần ngại bắt máy còn buông lời châm chọc:
- Lục tiên sinh, anh bị mất ngủ à?
Lục tiên sinh?
Lục Hiển lấy làm lạ, từ trước tới nay Thích Vy chưa bao giờ khách sáo với hắn như vậy.
- À không phải! Tôi chỉ muốn hỏi Diệp Mộng có ở chổ cô không?
- Sao tôi phải cho anh biết?
- Anh sắp làm chú rể còn chưa đủ bận? Quan tâm đến Mộng Mộng nhà tôi làm gì?
“...”
Thích Vy nhả một câu thì đập bàn một cái, tên Lục Hiển này định diễn trò gì nữa đây?
Nếu cô không nghe tin hắn sắp liên hôn với đại tiểu thư giàu có, cố tình đưa Diệp Mộng đi bắt ghen thì cái sừng của Diệp Mộng chắc phải dài thêm 8 mét.
- Tôi...
- Tôi cái gì mà tôi! Trước kia cái miệng thối của anh trơn tru lắm mà.
“...”
- Anh biết điều thì để yên cho cậu ấy, bằng không tôi cho người phá nát đám cưới của anh đấy!
- Thích Vy này nói được làm được! Hứ!
Không đợi Lục Hiển trả lời, mắng xong cô liền cúp máy. Nói chuyện với tên cặn bã này chỉ tốn hơi.
Cô cầu trời cho bạn thân yêu dấu của mình sớm quên đi hắn.
Lục Hiển cau mày, vứt điện thoại vào một xó. Chuyện hắn sắp kết hôn với Cát Tư Na là thật nhưng người hắn yêu là Diệp Mộng mà, sao chẳng ai hiểu?
Lục Hiển là con trai thứ lại là con riêng bên ngoài của chủ tịch Lục Hào, nếu không có sự giúp đỡ của Cát gia liệu tập đoàn Lus có đến phiên hắn thừa kế?
Thích Vy to mồm lại có máu liều, nhỡ đâu cô ta làm thật thì cố gắng của mình thành công cốc sao?
Xem ra lo lắng vô ích rồi, tính cách của Diệp Mộng thì có thể xảy ra chuyện gì.
Lục Hiển thở dài rời khỏi thư phòng, hắn nhẹ nhàng vén chăn leo lên giường ôm lấy Cát Tư Na đang say giấc.
***
- Rác rưởi, đàn ông trên đời toàn rác rưởi..ực... ực...
Thích Vy một hơi nốc cạn chai rượu trên bàn, cô chệnh choạng rời khỏi sàn nhảy, vừa bước vào thang máy đã đâm sầm người bên trong.
- Xin... lỗi!
Tề Thái chưa kịp bước ra thì một cô gái “mướt mát” từ đâu nhảy vào lòng. Một tay anh đỡ lấy eo Thích Vy, một tay đẩy cao gọng kính, anh cúi đầu nhìn cô.
Tề Thái là người quen thấy mỹ nhân cũng không khỏi thầm cảm thán trước nhan sắc ngọt ngào của cô.
Làn da mỏng manh hồng hồng đỏ đỏ do say, chiếc đầm đen bó sát tôn lên ba vòng đẹp mắt, anh khẽ nuốt nước bọt, cơ thể bắt đầu nóng rực.
- Tiểu yêu tinh, đừng hòng dụ dỗ tôi!