Sáng ngày hôm sau khi thức dậy, Lam Hi đã có vẻ ổn hơn ngày hôm trước, tâm trạng dần được cải thiện. Thì ai bảo, Cố Thừa Trạch hôm qua vì lo cho cậu, bắt cậu đi ngủ sớm, lại dùng hẳn cái combo ôm ấp tình cảm ru bé ngủ say. Với người khác thì đó chỉ là một trò đùa hài hước, nhưng khi Lam Hi tiếp nhận nhũng thứ này, cậu lại nghiêm túc thả lỏng cơ thể và thực sự ngủ ngay sau đó. Đúng quả là người tài thì sẽ khác người!
Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị tốt, Hôm nay vì chính cả Boss tổng và cả chị dâu đến đây giám thị, nên tất cả mọi người kể từ khu E đến khu S đều vô cùng nghiêm túc thực hiện công tác tập huấn. Ở giữa đám trung bình khá E, C, B thì cả hai khu đáng tự hào nhất của trại Huấn luyện là khu A và Khu S lại vô cùng sôi nổi với vấn đề lần này, người có tài ắt có nhiều kế hay vượt hiểm, đều nghĩ cách làm sao có thể hoàn thành được sớm nhất cái bài tập Huấn luyện ác quỷ của Boss. Tất nhiên ở các khu này sẽ không có bất cứ sự thiên vị nào cả, vì đây là tập huấn liên quan đến tính mạng con người, nên sẽ không thể nào sắp xếp có một tên cầm súng còn không chặt vào làm loạn được. Mọi thứ được an ninh căn cứ nắm lấy chặt chẽ, nhưng lại không hề biết có một tên gián điệp vào đây làm loạn từ bao giờ....
Hơn 7 giờ 30, Lam Hi và Cố Thừa Trạch chính thức đến nơi làm nghi thức quân đội, nhanh chóng tham gia vào buổi tập huấn đặc biệt. Đến ghế ngồi có chức vị cao nhất quân đội, Lam Hi đây là lần thứ hai ngồi vào, quả nhiên không khác biệt mấy so với khi cậu là đội trưởng Hải Lan Sát. Ngó nghiêng đủ hướng, cậu chẳng hề thấy Cao Thịnh Nam đâu, rõ ràng buổi sáng nay đã giao nhiệm vụ cho cậu ta cơ mà? Ngay sau đó, cậu mới thấy được Bác Thanh Di ra đến đây, Thông báo nhỏ với cậu, Cao Thịnh Nam có bệnh trong người “ Không Thể Rời Giường!“. Lam Hi nghe vậy cũng chẳng có ý kiến gì hơn, đành gọi Bác Thanh Di làm thấy việc cho Cao Thịnh Nam.
- Hôm nay, khi các cậu đang ở trên trại huấn luyện đặc biệt này, phải nhớ lấy nhiệm vụ của mình, và dành hết sức để hoàn thành nhiệm vụ đó, hãy coi những bao cát đó như một mạng người quan trọng của mình, phải cố gắng hết sức hoàn thành chúng! Đã rõ chưa?
- Rõ!
Toàn năm khu hô vang khẩu hiệu, bắt đầu bước vào vạch vị trí xuất phát. Luật của buổi huấn luyện này, là mỗi người phải mang trên mình một bao cát nặng khoảng 10 kg, chia thành các đội riêng biệt, mỗi đội 5 người thay phiên nhau bảo vệ bao cát khỏi người của đội khác bắn hạ, và họ cũng phải bắn hạ hết bao cát của đội khác để chọn ra 14 đội xuất sắc cuối cùng, hoàn thành thử thách đặc biệt do Lam Hi đề ra. Các khu có thể sẽ trộn lẫn các đồng đội của mình, và sẽ bốc thăm ngẫu nhiên các thành viên trong đội. Trong tất cả các đội được chọn, có một đội phải nói là xuất sắc toàn diện, được phối từ 5 người đứng đầu các khu. Và trong đó, có cả người quen của Cố Thừa Trạch....à không, phải nói là người thân mới đúng:
- Heyyy, Thừa Trạch ca, em nè em nè!
- Tiêu Vân, em đừng nghịch, để cho Thừa Trạch hoàn thành nghi thức nào!
- Hừm....em không chịu... thầy không cho em nói vậy thì....Đại ca ở đây nèeeee!
- Đại....đại ca...
Cố Thừa Trạch bất ngờ với tiếng là lớn phía xa và sự xuất hiện của hai người đối diện. Các bạn hỏi có phải hay không nghe lầm đi? Cố Thừa Trạch gọi “ đại ca”? Cái người được gọi đại ca ấy lại là người đặc biệt nào nữa đây? Vị đại ca tôn kính mà Boss Thừa Trạch gọi này không ai khác chính là Cố Ninh Phong, người anh cả của Cố gia. Đi cùng với anh ấy lại không ngờ là người kế nhiệm chức tổng thống tiếp theo, Lục Tiêu Vân! Có điều, họ làm gì ở đây?
- Đại ca, sao anh lại ở đây?
- A...Thừa Trạch, xin lỗi vì tới chỗ này không báo trước, cái này là anh..
- Là em gọi thầy đi cùng em ra đây đó, Thừa Trạch ca cũng biết là cha bảo em nên đi học mấy thứ này mà, vậy nên em cũng chỉ là....làm theo lời trưởng bối thôi! Hì Hì
Lục Tiêu Vân vốn là một đứa trẻ vô tư, đến giờ cũng chỉ biết ham vui là cùng. Chơi thì như vậy nhưng thằng bé chưa bao giờ làm phật lòng ai. Tuy biết trước được ngày nào đó tổ tông này sẽ đến đây làm loạn, thế nhưng khi Lục Tiêu Vân đến đây anh quả thực vẫn không bớt lo được. Để rời sự chú ý của tiểu quỷ này về buổi tập huấn, Cố Thừa Trạch bắt buộc phải lấy một vũ khí bí mật ra, một nhân vật vô cùng mới đối với Lục Tiêu Vân - chính là Lam Hi!
- Anh định lấy tôi làm bia đỡ đạn?
- Không phải, anh không có ý đó, chỉ cần em rời sự chú ý của tên nhóc đó, vợ!
- Vậy sao anh không làm?
- Anh....bị hạn chế quyền lực với tên nhóc đó, nó cầm ấn kí của tổng thống tiền nhiệm!
Lam Hi nghe xong cũng khá bất ngờ với thân phận của Lục Tiêu Vân, tuy nghe nói rằng vị tổng thống kế nhiệm tiếp theo sẽ có một ấn kí quyền lực riêng, nhưng không ngờ, Lục Tiêu Vân lại có thể sở hữu được cái ấn kí của tiền nhiệm tổng thống. Chứng tỏ, cái đứa trẻ Tiêu Vân này phải là người tài giỏi lắm, thì mới được sự tín nhiệm của tổng thống mà ban cho cái ấn kí đó. Trực giác Lam Hi mách bảo, Lục Tiêu Vân không phải người đơn giản, có mùi nguy hiểm!