Cả hai người Hạ Tư Kỳ và Lam Hi đang tập trung cao độ nghe đối phương chuẩn bị lên tiếng thì nghe thấy tiếng đạp cửa từ cửa chính mà giật mình nhìn về phía sau cánh cửa còn lại kia. Kiểu này Cố Thừa Trạch đến không sớm không muộn, lại đúng lúc quá đi? Hiện tại hai người bọn họ có hai lựa chọn
Một là yên lặng chờ Cố Thừa Trạch đến đình chiến;
Hai là cả hai người họ lẩn qua một chỗ khác.
Lam Hi không biết tại sao mình lại phối hợp ăn ý với Hạ Tư Kỳ như vậy, cậu tự hỏi mình rốt cuộc là do cậu tò mò cuộc trò chuyện lúc trước, hay là còn mối liên hệ nào khác? Cứ thế mà hai người theo lối thoát hiểm ra phía sân sau của căn phòng thủy tinh. Vừa để ý Cố Thừa Trạch đau lưng sắp bám đến nơi, vừa phải canh chừng Lam Hi trước mặt, Hạ Tư Kỳ nhanh chóng vào vấn đề:
- Hi, thực ra chúng ta là....
- ? Là gì?
Đôi mắt Hạ Tư Kỳ thấm đậm sự sầu khổ, ngay cả hắn ta cũng không biết được bản thân năm đó có bao nhiêu uy nghi thế nào thì bây giờ lại có sự ủ rũ lẫn sầu khổ bấy nhiêu. Rất thiếu sức sống! Cái tên tự cao tự đại giết người không ghê tay năm nào nay lại bày tỏ tâm trạng với Lam Hi, khiến cậu không thể nào không ngạc nhiên.
“Rầm”
- Hi à, sao em lại ở đây với tên đó?
Lam Hi cùng Hạ Tư Kỳ giật mình ngoảnh lại phía sau, phát hiện Cố Thừa Trạch cùng hai người kia không biết từ bao giờ đã ở sau mình mà gọi cậu. Hắn Tư Kỳ một lời định nói lại phải nuốt vào bụng, bắt đầu quá trình diễn xuất của mình, lại là mang cái bản mặt đáng ghét ra nhìn Cố Thừa Trạch:
- Aaaaa đáng tiếc thật đấy, đang định nói chuyện tiếp với Hi Hi đệ đệ mà lại...
- Nói thẳng vấn đề, không cần diễn nữa!
Đám người Cố Thừa Trạch cùng với Hạ Tư Kỳ im mặt nhìn Lam Hi. Từ khi nào mà cậu lại có thể thẳng thắn như vậy. À không,phải nói là từ trước đến giờ Lam Hi cậu đều là như vậy, chỉ là do họ thân thiết với cậu nên về mặt tính cách Lam Hi lại chẳng ai phàn nàn? Hạ Tư Kỳ trong mắt nhìn Lam Hi một chút, rồi đột nhiên hắn cúi đầu xuống khẽ mìn cười mà nói:
- Từ trước đến nay tôi gọi em là Hi Hi “ đệ đệ” không chỉ để chơi đâu, mà là có mục đích.
- ???
- Hẳn nếu là Cố Thiếu gia thì cũng có nghe tin Lam Gia năm đó có một đứa con là Lam Hi đi? Nhưng các vị ở đây đều chưa biết, nam đó rốt cuộc là họ cùng có một đứa con nữa. Là vào lúc Lam Hi ra đời thì đứa con đó được 9 tuổi.
- Vậy thì liên quan gì tới anh? Tôi từ trước tới giờ đều chưa từng nghe qua điều này từ A ba, A mà cả!
- Nếu nói năm đó có một trận hỏa hoạn lớn cướp đi sinh mạng đứa bé kia thì sao? Mà người làm lại không ai khác chính là thúc thúc ruột của đứa bé đó!
Lam Hi nghe tới đây mặt bỗng nhiên tối dần đi, Hàn khí trên người cậu tỏa ra không ít thì có thể làm cho người ta sợ đến mức chạy luôn vào bệnh viện tâm thần ngồi ấy chứ! Bản thân cậu thừa biết được cái người gây ra vụ hỏa hoạn đó là ai. Là Lam Tĩnh! Chỉ có thể là hắn,Hắn không những hại gia đình cậu như thế này, Tan rã muôn phương âm dương cách biệt, mà không ngờ hắn ta lại hại luôn cả vị ca ca chưa từng thấy mặt của cậu! Đúng rất đáng chết!
- Đứa bé kia không hiểu sao lại may mắn thoát chết, nhờ được quản gia trong nhà cứu ra. Mà vị quản gia đó biết rõ trong Lam Gia nguy hiểm trùng trùng liền theo lệnh của hai vị Lam Chủ mà mang đứa bé kia về chỗ của mình, cách biệt với xã hội, an an ổn ổn sống với đứa bé ấy.
- Thế nói như vậy, ca ca còn sống?
- Thế nhưng vào năm đứa bé lên 11 tuổi, lại một lần nữa đứa bé gặp lại Lam Thúc thúc của mình. Vị thúc thúc ấy, quá gặp mặt đầu tiên cho đứa bé là một ngòi lửa lớn, thiêu rụi cả nơi mà vị quản gia và đứa bé đang sống. Đứa bé kia bị thương vào đầu đến mất trí nhớ, còn kèm theo vết sẹo trên bả vai.
Vị thúc thúc kia thấy đứa bé vẫn còn chút hữu dụng mà năng vào chỗ chủ nhân của ông ta Huấn luyện đứa bé thành một sát thủ cầm thân cho ông ta. Vào năm 12 tuổi......ông ta cho đứa bé làm gián điệp vào một gia tộc lớn, cần diệt trừ cho chủ nhân của ông ta.
- Là Cố gia!
Cố Thừa Trạch nghe được nửa câu chuyện liền Liệu ra được rốt cuộc đứa bé ấy là ai. Thân phận này rốt cuộc từ đâu mà có.Cao thịnh Nam và Bác Thanh Di vẫn cứ thế ngồi nghe ngũ vị tạp trần Hạ Tư Kỳ kể, hoàn toàn không để ý gì tới nhân vật kia có gắn bó mật thiết nào với Hạ Tư Kỳ hắn. Lam Hi vẫn còn một chút hiềm nghi, lại tới hỏi tiến hắn, cuối cùng câu trả lời của hắn lại là:
- Mà đứa trẻ năm ấy còn non trẻ, nghe lời xúi dục liền đi tìm chính bằng hữu cùng cha mẹ ruột của mình mà gây thù chuốc oán, đến cuối cùng khi cha mẹ hắn ra đi rồi hắn mới nhớ ra được, rốt cuộc thế nào là phải trái đúng sai.
- Là anh?